Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 184: Đây là thứ tổ mẫu ban tặng

Cập nhật lúc: 2025-08-18 13:06:55
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ấn Uyển vội vàng ngẩng đầu, khó hiểu tổ mẫu.

“Tổ mẫu, đây…”

Những lời tổ mẫu , nàng cũng lọt tai.

Biết tổ mẫu nghĩ cho , bây giờ là thời điểm để đoạn tuyệt quan hệ.

Ít nhất, cũng một nơi nương tựa mới .

Mà lúc , phong Đoạn Thân Thư ý gì?

Yến thị mỉm , từ từ cuộn văn thư bỏ chiếc hộp gỗ.

Bà chậm rãi mở miệng với nàng: “Hài tử, tổ mẫu đây là tâm nguyện của con, chỉ là bây giờ lúc.”

sẽ một ngày, con dùng đến nó. Tổ mẫu cũng lo lắng, sợ rằng thể sống đến lúc đó.”

“Phong Đoạn Thân Thư , là tổ mẫu ký tên đóng dấu, thừa nhận con đoạn tuyệt quan hệ với Bá phủ. Nếu Bá phủ dùng phận thiên kim Bá phủ để áp bức con, uy h.i.ế.p con, con cứ…”

Nói đến đây, Yến thị đột nhiên ho khan.

Ấn Uyển vội vàng đỡ lấy cô : “Tổ mẫu đừng nữa, sẽ ! Người sớm tính toán cho , Uyển nhi ghi nhớ trong lòng, cũng nhận lòng của ! Người đừng nữa.”

“Tần ma ma, mau, lấy chút nước ấm tới đây, cho uống.”

Nói xong lời , Tần ma ma vội vàng rót chút nước ấm đưa tới.

Ấn Uyển từng thìa từng thìa đút cho bà uống, dù trong lòng như kim đâm, dù nước mắt dâng trào đến ngập tràn lồng ngực, nàng vẫn cố gắng kiềm nén.

Bởi vì nàng tổ mẫu lo lắng.

Yến thị thấy đôi mắt ướt át của Ấn Uyển, kéo kéo khóe miệng, dùng hết sức lực, nâng tay lên lau nước mắt cho nàng.

“Còn nhớ , đầu tiên gặp con, con trèo giả sơn cao ngất nhặt diều giấy, gương mặt đỏ bừng, ánh xuân con gọi là tổ mẫu, còn thắt b.í.m tóc nhỏ nữa, chiếc áo khoác váy cũng là từ chất liệu tặng con.”

“Ngày đó, với Tần ma ma rằng, tiểu cô nương linh lợi lắm, thảo nào Bá gia bọn họ nhặt con về đường. cũng đành lòng a, ở cái Bá phủ rộng lớn , đợi con lớn lên, nhất định sẽ… khụ khụ…”

“Tổ mẫu, đừng nữa.”

Ấn Uyển trong lòng co thắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, ký ức về quá khứ, nàng sớm mơ hồ .

, Yến thị nhớ rõ tất cả chuyện trong quá khứ.

Cả đời bà, hồ đồ thanh tỉnh, lúc còn trẻ, tràn đầy dũng khí, một lòng như các , xông pha trận mạc g.i.ế.c địch, chứng minh với những rằng việc nam tử , nữ tử cũng kém.

Sau lập gia đình, bà mới dần nhận , điều thực sự đáng sợ, là chiến trường đẫm máu, cũng bãi tha ma kinh hoàng, điều thực sự đáng sợ, chính là lòng .

So với điều , những cực hình trong lao ngục đều trở nên tầm thường vô vị.

Ấn Uyển thấy tổ mẫu dần mất sức lực, ý thức , vội vàng hiệu Tần ma ma gọi Diệp lang trung tới.

Diệp lang trung tại chỗ thi châm cứu, chỉ thấy lão thái quân hít sâu một , chậm rãi nhắm mắt .

Diệp lang trung gật đầu với Ấn Uyển, khẽ : “Cô nương yên tâm, lão thái quân chỉ là mệt mỏi mà thôi.”

Vài mũi kim châm xuống, Yến thị mới khôi phục chút khí lực.

hiệu Tần ma ma, lấy thêm một chiếc rương gỗ tử đàn lớn hơn tới, bảo Ấn Uyển mở .

Cách , Ấn Uyển chỉ cảm thấy tim như d.a.o cắt.

Cứ như đang dặn dò hậu sự .

tổ mẫu sẽ cả, nàng tổ mẫu chuyện!!

Yến thị dường như thấu tâm tư của nàng, yếu ớt :

“Yên tâm, tổ mẫu… thấy con thành gia, tổ mẫu cũng chết.”

“Chỉ là những thứ , nên đưa cho con sớm hơn, để phòng ngừa hậu hoạn.”

Thấy bà , Ấn Uyển mới cố gắng kìm nén nước mắt, theo ý tổ mẫu mở chiếc rương tử đàn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-184-day-la-thu-to-mau-ban-tang.html.]

Chỉ thấy bên trong đựng ít bạc tiền và địa khế.

Tần ma ma Yến thị mở lời: “Cô nương, những thứ đều là tài sản riêng của lão thái quân, điền trang cửa hiệu, cái gì cần đều , tiền mặt còn gửi ở tiền trang.”

“Lão thái quân , con đường phía của cô nương chắc chắn dễ dàng, bà thể giúp , cũng chỉ bấy nhiêu thôi. Những khác trong Bá phủ, đáng để lão thái quân dốc hết ruột gan, duy chỉ cô nương, những ngày qua, lão thái quân rõ ràng, cô nương là đáng nâng đỡ.”

“Tổ mẫu! Người bây giờ còn tại thế, cũng sẽ để gặp chuyện, nếu Diệp lang trung một vô phương cứu chữa, sẽ tìm lang trung thứ hai, lang trung thứ ba! Ta nhất định sẽ …”

“Uyển nhi, tổ mẫu tuổi cao, mà, sinh lão bệnh tử khó thoát khỏi, chỉ là, để phòng vạn nhất, giao cho con .”

“Con, nếu con nhận, lão bà tử hôm nay sợ rằng…”

Lời còn dứt, bà đột nhiên mất tiếng, trong lòng truyền đến một trận đau đớn.

Diệp lang trung vội vàng đỡ bà xuống.

Đến đây, Ấn Uyển mới gì khác, theo ý tổ mẫu mà nhận lấy tất cả.

Nhìn gương mặt bà đang tịnh dưỡng giường, một vài cảm xúc trong lòng Ấn Uyển, như dòng lũ vỡ đê, ngừng tuôn trào.

Nàng quấy rầy tổ mẫu nữa, cùng Diệp lang trung khỏi nội thất.

Diệp lang trung lên lời trong lòng: “Cô nương, con cũng đừng quá đau buồn, ai cũng ngày đó. may mắn là lão thái quân bây giờ nguy hiểm, những ngày tịnh dưỡng, đừng ngoài là .”

“Xương cốt đến một mức độ nhất định, chẳng khác nào Diêm Vương tới cửa nhà .”

Mặc dù Ấn Uyển sớm chuẩn tâm lý, kể từ khi tổ mẫu trúng độc một , thể liền ngày càng suy yếu.

Có thể chống đỡ đến bây giờ, cũng thực sự dễ dàng.

khi thực sự đối mặt với tất cả, trái tim Ấn Uyển, cứ như từng đao từng đao cắt xé.

Máu chảy đầm đìa, đau đớn ngừng.

Đợi khi bước khỏi sương phòng, sắc trời bên ngoài dần tối.

Gió lạnh buổi tối thổi tới, trái tim vốn trống rỗng của nàng càng thêm khó chịu.

Vốn là tháng ba dương xuân, lúc đổ xuống trận tuyết lớn trắng xóa. Chỉ trong chốc lát, Thiều Quang Viện tuyết trắng phủ kín một lớp.

Tuyết xuân khó tan, trận nối tiếp trận khác, khí tượng năm nay đều lạ thường.

Nàng hít sâu một , đang định cất bước rời , phát hiện Ấn Ngu đang quỳ bên ngoài hành lang dài trong Thiều Quang Viện.

Thấy Ấn Uyển, nàng nước mắt giàn giụa khấu đầu với nàng: “Nhị tỷ tỷ, đều là , đều là .”

“Xin hãy cho thăm tổ mẫu, Ngu nhi sai .”

“Ngu nhi nên khi cầu chứng rõ ràng sự thật sự việc, mạo mở lời với tổ mẫu, thể tổ mẫu vốn , bởi mới chịu kích thích suýt nữa hỏng đại sự.”

“Đều là của , đều là của Ngu nhi!”

Tóc nàng búi lỏng lẻo, nửa khuôn mặt sưng đỏ, ngay cả m.á.u tươi chảy từ khóe miệng do Ấn Uyển đánh vẫn lau .

Mặc bộ y phục mỏng manh, cứ thế quỳ bậc đá, trông thật đáng thương, thật thảm hại.

Động tĩnh của nàng , thu hút sự chú ý của những xung quanh, đua tới.

Ngụy thị cũng tin chạy tới, vội vàng : “Ngu nhi! Mẫu mới một cái, sắc thuốc cho con, con chạy tới đây ?”

“Mau dậy!! Thân thể con còn cần nữa ?”

“Mẫu ! Con dậy, con con sai , con gặp tổ mẫu, con chỉ đích với tổ mẫu một tiếng xin .”

Ngụy thị đau lòng thôi, vội vàng lau những mảnh tuyết đọng nàng .

“Con gặp tổ mẫu, mẫu sẽ đưa con .”

Nói xong liền vội vàng đỡ nàng từ đất dậy, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo Ấn Uyển đột nhiên một tay bóp cổ nàng , một chân chút lưu tình đạp thẳng đầu gối nàng !

Ấn Ngu đau đớn, lập tức buộc quỳ xuống đất, biểu cảm vặn vẹo!

“Không quỳ ? Mới quỳ bao lâu, con thành tâm ?”

Loading...