Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 194: Từ đầu đến cuối, huynh đã bảo vệ nàng ấy được gì?
Cập nhật lúc: 2025-08-18 13:09:18
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Nghiêu khẽ , đôi mắt hạnh long lanh của Ấn Uyển, chậm rãi :
“Trước đây, chỉ một niệm, đó là bảo vệ của . Sau gặp chuyện ở Đỉnh Tinh Lâu, niệm đầu sống của đổi, đó là g.i.ế.c Cao Kình, báo thù cho .
Sau , Thế tử thu lưu , khiến hiểu hai chữ gia quốc, cũng hiểu trách nhiệm của một đại trượng phu là gì. Ban đầu Thế tử ủy thác, bảo vệ cô nương ở Bá phủ.
Hiện tại, tự xông pha, nếu thể nên chút danh tiếng, cha mẫu và , linh hồn trời cao, nhất định sẽ tự hào về .”
Hắn lời thật lòng nhất trong lòng.
Đối với mà , nên danh tiếng gì còn quan trọng, điều quan trọng là, bảo vệ mắt.
Mà tiền đề để bảo vệ nàng, chính là quyền thế trong tay.
Chỉ khi bản mạnh mẽ, mới thể giúp Thế tử bảo vệ nàng.
Bằng , nếu chỉ một ảnh vệ của nàng, chắc chắn thể bảo vệ cả đời, dù là bảo vệ một thời gian, e rằng cũng khó mà giữ .
Tranh thủ lúc lão thái quân của nàng vẫn còn tại thế, nàng vẫn rơi tuyệt cảnh.
Một khi lão thái quân còn, nàng ở Bá phủ, e rằng sẽ bước khó khăn.
Cho nên, Tạ Nghiêu hạ quyết tâm.
Thế nhưng Ấn Uyển lời , chỉ cảm thấy, mỗi đều chí hướng riêng.
Hiện giờ Thẩm Độ cũng còn, tự nhiên cũng tự do.
Không cần lúc nào cũng ở bên cạnh , theo đuổi điều , như là .
Ấn Uyển ủng hộ .
“Được, sẽ chờ sư phụ trở về, đến lúc đó lẽ còn thể nhờ phúc sư phụ nữa.”
Một tiếng sư phụ, đối với Tạ Nghiêu mà , đó là sư phụ cả đời.
Sau khi đưa nàng về Bá phủ, Ấn Hành ngay lập tức nhận tin tức, thẳng tiến đến Thiều Quang Viện!
Lúc sắc mặt căng thẳng, bởi vì Ấn Uyển ban đầu tiểu công gia đưa khỏi Bá phủ, cũng là mới .
đợi tìm đến, phát hiện căn bản thấy .
Trọn ba ngày, nàng biến mất suốt ba ngày.
Cho đến trưa hôm nay, mới , Ấn Uyển đến Thế tử phủ, thậm chí lấy danh nghĩa Thế tử phi, vì Thẩm Độ mà bảo phủ !
Nghe , còn xảy xung đột với Tể tướng.
Những tin tức đều là tốn ít cái giá, mời đến Thế tử phủ điều tra về.
Ấn Hành kinh hãi, đó còn cho rằng Ấn Uyển đối với Thẩm Độ, chỉ là vì thánh chỉ mà bất đắc dĩ nhẫn nhịn.
hiện giờ, Thẩm Độ chết, tình cảm của nàng mới nổi lên mặt nước, mới khiến thấy, thì Thẩm Độ trong lòng nàng quan trọng đến thế!
Đến nỗi nàng thể màng đến mạng sống của ?! Hắn nàng thế nào để thoát khỏi lòng bàn tay Lưu Dần, nhưng điều hiểu là, tại đến Thế tử phủ, mà trở về Bá phủ!
Đặc biệt là khi thấy vết thương mặt nàng, lòng Ấn Hành càng như d.a.o cắt, đau đớn khôn nguôi!
Vì , nàng thương nặng như , trở về tìm ? Lại nhất định đến cái Thế tử phủ gì , chịu khổ sở?
Tuy nhiên, sự thật còn khiến khó chấp nhận hơn, bởi vì mới tới gần Ấn Uyển, nàng như thấy , thẳng vòng qua Ấn Hành, mời Tạ Nghiêu sương phòng.
Hằng nương nhanh chân chạy đến, xúc động đến mức suýt ngã.
“Cô nương!!”
Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Ấn Uyển, thấy khuôn mặt thương của nàng, trong lòng là tư vị gì.
Tạ Nghiêu thấy , vội vàng đưa một chiếc khăn tay sạch sẽ qua, để Ấn Uyển lau nước mắt.
Mà chiếc khăn tay , Ấn Hành thấy, là đồ của Ấn Uyển.
Khăn tay của con gái nhà, xuất hiện trong tay một ngoại nam! Trong chốc lát, ánh mắt Ấn Hành lập tức trầm xuống.
Không ngờ, đây chỉ là khi Tạ Nghiêu thương, Ấn Uyển tiện tay đưa cho dùng để cầm máu.
Tuy nhiên Tạ Nghiêu trân trọng, khi giặt sạch sẽ thì luôn mang theo bên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-194-tu-dau-den-cuoi-huynh-da-bao-ve-nang-ay-duoc-gi.html.]
Thế là Ấn Hành trơ mắt mấy bọn họ, biến mất khỏi tầm mắt .
Tứ Thuận dám lên tiếng, sắc mặt u ám của chủ tử.
Khi đẩy chiếc xe của Ấn Hành rời , thấy lòng bàn tay của Ấn Hành, chính tự bóp đến chảy máu.
Trong chốc lát, chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Đợi đến khi trời tối dần, bảo Tứ Thuận đưa Tạ Nghiêu đến phòng .
Chỉ thấy vận y phục màu xanh lam giản dị, xe đẩy nhẹ nhàng nhấp một ngụm .
Đợi Tạ Nghiêu đến gần, bất ngờ nâng tay ném mạnh chén , bao gồm cả chén, má Tạ Nghiêu.
Ngay lập tức, mặt Tạ Nghiêu bỏng đỏ một mảng.
“Ai cho ngươi cái gan, dám thèm nhị cô nương của Hầu phủ ?”
“Ngươi cũng xem là phận gì!”
Tạ Nghiêu hề nao núng, chỉ mặt đổi sắc : “Ta chỉ nhị cô nương an vô sự, chỉ mà thôi.”
“An vô sự?” Ấn Hành chợt , nhưng sự tức giận trong mắt, cũng dâng lên với tốc độ thể thấy rõ bằng mắt thường.
“Nàng ở Bá phủ của , bảo vệ, thể an vô sự? Nào đến lượt ngươi bảo vệ nàng?!”
“Thật ?” Tạ Nghiêu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt thẳng tắp chằm chằm Ấn Hành, những lời kìm nén trong lòng lâu!
“Công tử thật sự cho rằng nàng ở Bá phủ thể an vô sự ?”
“Ba ngày , nàng tiểu công gia đưa khỏi Bá phủ, khi đưa công tử nàng trải qua những gì !
Bị tiểu công gia đưa đến mật thất roi vọt sỉ nhục tàn nhẫn, còn chỗ nào lành lặn! Trở về Thế tử phủ, Tể tướng tát tai sỉ nhục, đây là an vô sự ?”
“Công tử cứ luôn miệng nàng là nhị của ngươi, là ngươi xem như ruột, nhưng từ đầu đến cuối, ngươi bảo vệ nàng gì?”
“Cô nương ở Quận chúa phủ chịu giày vò ba năm, ngươi xuất hiện, khi trở về Bá phủ còn chịu bắt nạt, ngươi cũng từng bảo vệ nàng!
Hiện giờ ngoài thể ngang nhiên mang nàng sỉ nhục ngay mắt ngươi, ngươi cũng bảo vệ , ngươi thể khiến nàng an vô sự?”
“Ta thèm cô nương, đó là vì đối xử với nàng bằng cả tấm lòng, thế , gia thế , hiện tại bảo vệ nàng! Vậy thì sẽ tranh giành tiền đồ, tranh giành gia thế!
Rồi sẽ một ngày, sẽ đưa nàng rời khỏi Bá phủ, triệt để cắt đứt với các ! Nếu công tử còn chút lương tâm, những ngày , đừng quấy rầy cô nương, cứ để nàng tĩnh dưỡng thể là .”
Nói xong những lời , Ấn Hành mặt đầy ngỡ ngàng ngây tại chỗ.
Hắn ngờ, Lưu Dần dám tay tàn nhẫn như với Uyển nhi!!
Cùng với sự tức giận trong lòng dâng thẳng lên, Tạ Nghiêu cũng hề kiêng dè rời khỏi phòng.
Chỉ để cho một bóng lưng kiên quyết.
Ấn Hành nghĩ đến Lưu Dần sỉ nhục Uyển nhi thế nào, tay tàn độc với nàng , lập tức trong lòng quặn thắt, như hàng ngàn cây kim bạc cùng lúc đ.â.m tim .
Hắn khó thở, đau khổ chịu nổi.
Quan trọng hơn, vẫn là những lời Tạ Nghiêu , từng chữ từng câu lặp lặp vương vấn trong tâm trí .
Hồi tưởng , miệng thì bảo vệ Uyển nhi, nhưng Uyển nhi đích thực chịu đựng những đau khổ đó ngay mí mắt .
Vì như ?
Ấn Hành cảm thấy dụng tâm đối xử với Uyển nhi , nhưng vì , luôn sự tình trái ngược ý ?
Hắn chịu đựng sự giày vò trong lòng, lúc đêm khuya tĩnh lặng, cảm giác đau đớn đó càng trở nên mãnh liệt hơn.
Hắn gọi Tứ Thuận đến: “Đưa gặp Uyển nhi.”
Trong lòng dường như vô cảm xúc, hóa thành từng con hỏa long khó kìm nén, phun trào khỏi tim.
Hắn thể nhẫn nhịn nữa, cũng tự lừa dối nữa!
Tứ Thuận liếc trời canh hai, nhỏ giọng : “Công tử, giờ nhị cô nương e là ngủ , là chúng cứ để mai…”
“Đưa !”