Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-08-18 13:09:28
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng kinh hãi biến sắc, theo bản năng kêu lên!

những xung quanh như thấy, ngược còn chen tản đám đông vốn đang ở bên cạnh nàng.

Ấn Uyển cứ thế kéo khỏi đám đông!

Nàng nhận thấy điều chẳng lành, thấy xung quanh vơi dần, nàng đột nhiên cúi đầu cắn mạnh một miếng .

Rồi chút do dự đạp văng !

ngờ rằng, mấy tên tráng hán xung quanh đồng loạt xông về phía nàng, nhiều như cùng lúc xông tới, rõ ràng là bọn chúng mưu tính từ lâu.

Ấn Uyển thấy tình thế , liền bất ngờ nhấn nút cơ quan ám khí trong chiếc vòng vàng, kéo sợi kim tuyến!

Sợi tơ sắc bén nàng kéo căng hai đầu.

Chỗ nào chạm , những tên tráng hán đều thể tránh khỏi việc da thịt nứt toác!

Theo tiếng kêu la thảm thiết nối tiếp vang lên, bước chân của nàng cũng ngày càng nhanh hơn, thấy đoàn hòa đang tiến về phía , nàng dốc hết sức lực chạy về hướng đó.

Chỗ đó đông dân làng, Liên Chu chắc chắn cũng ở đó.

chỉ dựa một Ấn Uyển, vẫn khó lòng chống đỡ sự truy đuổi và vây công của mấy chục .

Nàng chỉ cảm thấy lưng một trận đau nhói! Lập tức vật nặng đánh ngã xuống đất.

Đợi nàng chạy tiếp thì nhấc bổng lên.

Tên tráng hán cầm đầu, sợi kim tuyến của nàng cắt rách mặt, khuôn mặt đầy máu, giận thể kìm nén, chút do dự giật phăng chiếc vòng vàng của nàng!

“Trả cho !!”

Ấn Uyển kinh hãi, đó là vật Thẩm Độ tặng nàng.

Cũng là di vật duy nhất để cho nàng!

Nàng sức giãy giụa, nhưng chọc giận nam nhân, một cái tát giáng xuống, Ấn Uyển lập tức đánh đến đầu óc choáng váng, phân biệt trời đất là .

Thậm chí tai nàng lúc đó còn ù.

Đến mức nàng ngất lịm như thế nào, cũng nhớ nữa.

Chỉ nhớ tầm mờ dần, ánh mắt dần tối .

Còn ở phía bên , Liên Chu dòng xô đẩy, vạch ít , vẫn luôn tìm kiếm Ấn Uyển.

nàng theo đoàn hòa suốt, cũng thấy bóng dáng Ấn Uyển. Trong lúc khẩn cấp, nàng nghĩ nếu đám đông xô lạc, tìm thì Uyển Uyển chắc chắn sẽ về trang viên .

Hoặc là đợi nàng con đường tất yếu qua trang viên.

Nghĩ đến đây, Tống Liên Chu liền đến con đường đó tìm kiếm.

chỉ lác đác vài , vẫn thấy Ấn Uyển .

Trong phút chốc nàng sốt ruột, gọi hai tá điền quen thuộc trong trang viên, tìm kiếm một lượt quanh đó.

Xác nhận , nàng nhanh chóng chạy về trang viên hỏi quản sự.

quản sự từ giờ Tỵ buổi trưa nay, luôn trực gác cổng trang viên.

Căn bản thấy nhị cô nương trở về: “Liên Chu cô nương, và nhị cô nương khỏi trang viên giờ Tỵ, đến tận bây giờ vẫn thấy cô nương trở về, cô nương xảy chuyện gì ?”

Nghe quản sự , tim Tống Liên Chu lập tức nhảy lên tận cổ họng!

Nàng dám chậm trễ thời gian, chạy thẳng đến viện của lão thái quân.

lúc Ấn Hành đang chuyện với lão thái quân, thấy bóng dáng Tống Liên Chu vội vàng chạy đến, sắc mặt Ấn Hành đổi với tốc độ mắt thường thể thấy .

Chưa đợi Liên Chu mở lời, hỏi : “Uyển nhi ?”

Tống Liên Chu quỳ sụp xuống, chỉ :

“Lão thái quân, đại công tử, nhị cô nương nàng , nàng và Liên Chu đám đông xô lạc, đến tận bây giờ vẫn tung tích của cô nương.”

“Cái gì?!”

Ấn Hành và lão thái quân đều hoảng sợ, Tống Liên Chu lòng hoảng loạn thôi, cũng hối hận khôn xiết: “Đều là của Liên Chu, trông nom nhị cô nương!”

“Vừa nãy tìm khắp con quan đạo đó , vẫn thấy bóng dáng cô nương. Trong lúc cấp bách, mới nhanh chóng về trang viên báo cho lão thái quân và đại công tử.

Vẫn xin lão thái quân và công tử mau phái tìm khắp nơi! Tuyệt đối thể để cô nương xảy chuyện!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-203.html.]

Trực giác mách bảo Tống Liên Chu, sự biến mất của cô nương, e rằng đơn giản như .

Nếu thật sự đơn giản là đám đông xô lạc, thể biến mất dấu vết như chứ?

Cả vùng tổng cộng cũng chỉ nhỏ chừng đó, đợi đoàn hòa tản , cũng tản .

Mỗi về nhà , mỗi tìm , căn bản sẽ biến mất lâu như .

Vừa nghĩ đến vị quận chúa , từng là nô dịch cô nương, trong lòng Liên Chu càng thêm hoảng loạn.

Còn Hằng nương tin chạy đến, nàng nhận lời ủy thác của cô nương ở trang viên, nghĩ là sẽ luôn theo dõi tình hình của đại công tử.

Nếu lời lẽ và hành động khác thường, đợi cô nương trở về sẽ kịp thời báo cho nàng .

Nào ngờ nàng chỉ một ngày ở bên cạnh cô nương, để cô nương xảy chuyện!

Trong phút chốc Hằng nương thể chấp nhận hiện thực , hai mắt tối sầm, cả cứ thế ngã xuống.

Còn lão thái quân, cũng gần như , sắc mặt tái nhợt, cưỡng chế giữ bình tĩnh gọi Tần v.ú già đến.

“Mau sắp xếp trong trang viên, theo Liên Chu tìm khắp nơi.”

“Cho dù là lật tung cả vùng An Dương lên! Cũng thể để Uyển nhi xảy chuyện! Mau lên!”

Tần v.ú già hãi hùng khiếp vía nhanh chóng sắp xếp, nàng cũng cảm thấy chuyện e rằng đơn giản như , lòng hoảng loạn thôi.

Ấn Hành càng yên , chống gậy dậy, vì bước quá nhanh, ngã xuống.

“Công tử!” Tứ Thuận vội vàng tiến lên đỡ dậy, khuôn mặt thanh tú của Ấn Hành, còn chút huyết sắc, đầy ắp lo lắng.

Hắn đích cùng những đó tìm kiếm gần quan đạo, thậm chí còn trong thành An Dương, lật tìm ít nơi.

Sau đó điều động cả trang viên, thậm chí lão thái quân mặt báo quan.

Mặc dù nhiều tìm kiếm như , vẫn tin tức.

Ấn Hành xe lăn, bàn tay xương khớp rõ ràng nắm chặt cây gậy, gân xanh nổi lên, các khớp ngón tay trắng bệch.

Sau khi một một về mà kết quả, khỏi nghĩ đến Bá phủ.

Lần phụ sảng khoái cho nàng trang viên như , hề ngăn cản, Ấn Hành vẫn luôn cảm thấy chút kỳ lạ.

Chẳng lẽ... sự biến mất của Uyển nhi, liên quan đến phụ ?!!

Một khi ý nghĩ dấy lên, Ấn Hành thể yên nữa.

Hắn lập tức bảo Tứ Thuận chuẩn xe, chạy thẳng đến Bá phủ!

Xe ngựa với tốc độ nhanh nhất lao về phía Bá phủ, nhưng khi họ xuất phát thì trời tối khuya .

Đợi họ trở về Bá phủ, là sáng ngày hôm .

sinh thần của Ngụy thị.

Lần Ngụy thị đặt tiệc, dù hai con gái, một gả ngoài, một vắng, con trai cũng thành thế , tiện mời khác đến phủ.

Để tránh khác chê vô ích.

lúc Ấn Hành còn , trong vòng nửa khắc khi về, Vĩnh Định Bá tận mắt chứng kiến Ngụy thị và tư vệ riêng của nàng, thổ lộ tâm tình với ở hòn giả sơn phía sân.

Hơn nữa còn tìm thấy y phục mặc trong của Ngụy thị trong phòng của tên tư vệ đó!

Hắn giận thể kìm nén, giơ tay tát mấy cái, liền đánh Ngụy thị ngã xuống đất thể dậy nổi.

Tên tư vệ hoảng hốt, vội vàng đỡ Ngụy thị dậy.

Rồi rút kiếm chĩa về phía Ấn Trường Trăn!

“Bá gia!! Dĩnh nương ở bên cạnh bấy nhiêu năm, đối nàng còn nửa điểm tình nghĩa nào ? Sao thể đối xử với nàng như !!”

“Đến lượt ngươi giáo huấn ư? Ngươi là cái thứ gì!”

Ấn Trường Trăn căm hận đến cực điểm đập mạnh xuống bàn bên cạnh, phát tiếng động lớn. Hắn sắc mặt đỏ bừng, hệt như yêu thú phát điên: “Người !! Bắt tên gian phu cho !”

Theo các hộ vệ ùa tới, tên tư vệ buộc chống trả, trong ánh đao bóng kiếm, sức một khó lòng chống đỡ sự hung hãn của các hộ vệ.

Bị đánh liên tục bại lui, miệng phun m.á.u tươi!

Thấy Ngụy thị đau lòng khôn xiết: “Đủ Ấn Trường Trăn!! Ngươi dừng tay!”

Loading...