Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 212: Cái không có được vĩnh viễn khiến lòng người xáo động
Cập nhật lúc: 2025-08-18 13:09:38
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Côn nhận lệnh, lên đường ngay trong đêm.
Mà lúc Quốc công phủ và Bá phủ, sớm còn yên bình.
Nhìn xem hơn nửa tháng trôi qua, thậm chí Hoàng thượng vì thể diện của Thẩm Độ và Đức Di công chúa, sai tìm, nhưng vẫn thu hoạch gì.
Dường như đột nhiên biến mất khỏi nhân gian, khiến kinh ngạc khôn xiết.
Do đó, Ấn Ngu chịu đủ giày vò trong Quốc công phủ cuối cùng cũng thoải mái nửa tháng.
Hôm đó, nàng phái mang tin tức về, cho nàng , đến giờ , ngay cả Hoàng thượng cũng tra tin tức.
Thế là trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của nàng, cuối cùng cũng nặng nề rơi xuống đất.
Khuôn mặt xanh tím đó, chợt nở một nụ .
Lạnh lẽo âm u, như một con yêu thú ẩn trong bóng đêm.
Khiến nha phát lạnh, dám thẳng.
Nàng y phục xong, chậm rãi về phía hậu viện: “Gia Nghi Quận chúa, quả nhiên là khắc tinh trời sinh của Ấn Uyển! Có nàng tay, kiếp Ấn Uyển đừng hòng sống sót trở về!”
Từ nay về , bộ Bá phủ, cũng chỉ một nàng là cô nương! Bí mật nàng con ruột của Bá phủ, cũng sẽ vĩnh viễn chôn vùi, sẽ bất kỳ ai vạch trần nàng, thế nàng!
Thế nhưng nụ còn tắt, nàng bỗng thấy Lưu Dần đang trong sân, uống say mèm.
Chỉ thấy sắc mặt Ấn Ngu chợt biến, theo bản năng dừng bước, xoay vòng qua.
còn rời , đột nhiên gọi .
“Đi ?”
Mang theo lạnh và mùi rượu nồng nặc, Lưu Dần nhanh chóng chặn đường nàng, một tay bóp chặt cổ tay nàng.
Nhìn thấy vết thương mặt Ấn Ngu, bỗng nhiên đau lòng: “Còn đau ?”
Ấn Ngu sợ hãi hành lễ, lắc đầu : “Bẩm phu quân, còn đau nữa.”
Thấy nàng xa cách với như , Lưu Dần cũng vì , trong lòng bỗng dưng bực bội! Hắn mạnh bạo kéo nàng đến mặt, hai mắt trợn trừng nàng :
“Ngươi thì đau, mà lúc ngươi chắc chắn vui vẻ đó chứ, Uyển Nhi mất tích , còn mất tích ở nơi hoang dã, chắc hẳn cũng khó thoát khỏi cái chết.”
“Nếu c.h.ế.t nơi hoang dã, qua ngần thời gian, e rằng ngay cả xương cốt cũng bụng dã thú !
Sau sẽ còn ai tranh giành với ngươi nữa, Ấn Ngu, ngươi trở thành cô nương duy nhất của Bá phủ, trở thành chính thê duy nhất của Lưu Dần! Ngươi hẳn là vui vẻ đúng ?”
“Phu quân, ngươi… thể như ? Nhị tỷ tỷ tung tích rõ, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, trong lòng nhớ mãi quên, đau đớn vô cùng! Phu quân lời như đau lòng, …”
“Ngươi lấy nước mắt rửa mặt? Ta thấy ngươi đây là mừng đến phát thì đúng hơn!!”
Nói xong lạnh lùng tát Ấn Ngu một bạt tai!
Lưu Dần lúc , còn là như xưa, kể từ khi thành , như biến thành một con khác.
Đặc biệt là khi uống rượu, là kẻ ngang ngược vô lý, tay nặng nhẹ.
Khi thì đối xử với Ấn Ngu mực chu đáo, gọi "nương tử nương tử," dỗ dành bằng vàng bạc trang sức.
khi tâm trạng bất , liền trở mặt nhận quen, đánh Ấn Ngu đến c.h.ế.t sống !
Chính vì thế, trong vỏn vẹn một tháng ngắn ngủi , vết thương Ấn Ngu đếm xuể.
Cũng vì mà nàng , hóa Lưu Dần bao giờ quên Ấn Uyển.
Có lẽ đúng như câu của tổ tông, cái đạt mãi mãi khiến lòng xáo động.
Vì cưới Ấn Uyển, nàng, nàng trở thành một cái gai trong lòng ! Đâm chọc từng khoảnh khắc!
Còn thì ? Bị cưới về nhà, giờ chẳng là gì cả.
Ấn Ngu thực sự hối hận vô cùng! Ngay cả trong mơ cũng trốn khỏi Quốc công phủ .
bây giờ nàng vẫn , việc vẫn đến lúc.
Cũng chỉ thể nhẫn nhịn.
Tranh thủ lúc Ấn Uyển mất tích, nàng thỉnh thoảng cũng thể viện cớ lo lắng mà về nhà mẫu đẻ vài chuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-212-cai-khong-co-duoc-vinh-vien-khien-long-nguoi-xao-dong.html.]
Chỉ là, Yến thị gặp nàng, Ấn Hành cũng gặp nàng.
Không từ bao giờ, nàng cảm thấy còn là của Bá phủ nữa, thứ ở đây bỗng chốc trở nên vô cùng xa lạ.
Thế , Ấn Ngu đến bái kiến Yến thị, vẫn Tần ma ma từ chối.
Đợi Tần ma ma trở về phòng, Yến thị mở mắt, chằm chằm xà nhà, hỏi nàng:
“Hôm nay, vẫn tin tức của Uyển Nhi ?”
Tần ma ma nén nghẹn ngào trong lòng, lắc đầu, nhưng cũng khàn giọng an ủi:
“Lão thái quân, tin tức, cũng là tin . Ít nhất cô nương thành xương tàn, cô nương một thời gian nữa sẽ trở về thì ?”
Yến thị nhắm chặt mắt, một hàng lệ trượt xuống khóe mắt nàng.
E rằng… bà sợ là đợi .
Yến thị run rẩy đưa hai tay khỏi chăn, Tần ma ma vội vàng tiến lên đỡ lấy.
“Lão thái quân!”
“Ma ma, ngươi bảo… bảo Diệp lang trung kê thêm vài phương thuốc cho , ba ngày nữa là ngày đại hôn của Hành Nhi , tuyệt đối thể… xảy chuyện gì trong mấy ngày .”
Tình trạng cơ thể của , Yến thị tự rõ.
Nếu chuyện của Uyển Nhi, vẫn còn níu giữ một thở của bà! E rằng bà trụ đến bây giờ .
Chưa đầy hai mươi mấy ngày, Yến thị gầy gò đến còn hình dạng.
Ngay cả gương mặt đây vốn còn chút thần thái, giờ cũng chẳng còn thấy chút sinh khí nào.
Trước đó, khi tin Bệ hạ phái vẫn tìm tin tức của nhị cô nương, Yến thị ngay đêm đó phát bệnh dậy nổi, Diệp lang trung bảo nhà chuẩn tâm lý .
đó, Thái quân vẫn chống đỡ .
Nhìn thấy Bá phủ còn hỷ sự của Hành nhi, dù thế nào nàng cũng thể phá hỏng chuyện .
Bởi vì nàng hiểu, Công chúa Đức Di thể là chỗ dựa duy nhất của Uyển nhi .
Chỉ khi Đức Di gả về, mới thể cùng nàng trở thành một nhà thực sự, mới luôn che chở cho Uyển nhi!
Hơn nữa, nàng còn là chỗ dựa tương lai của Bá phủ, giờ đây đường công danh của Hành nhi hủy hoại, cũng chẳng nên trò trống gì, nhưng hoàng thất chống lưng, dù thế nào Bá phủ cũng còn thể thở phào.
Những gì nàng thể tính toán, cũng chỉ bấy nhiêu thôi.
Tần ma ma định ngoài gặp Diệp lang trung, thì phát hiện Ấn Hành xe liễn đến Thiều Quang viện.
Chẳng màng khác ngăn cản, quỳ xuống giữa sân:
“Tổ mẫu! Hành nhi khẩn cầu tổ mẫu, hãy chấp thuận thỉnh cầu của Hành nhi về việc hoãn hôn kỳ!!”
Tần ma ma , vội vàng tiến lên định đỡ dậy:
“Đại công tử! Chuyện thể hoãn là hoãn? Đó là hôn kỳ của công tử với công chúa, liên quan trọng đại, cho dù là Thái quân mặt, e rằng cũng sẽ mất mặt Bệ hạ.”
“Huống hồ thời khắc mấu chốt , nhị cô nương còn bặt vô âm tín, Thái quân nào còn tinh lực để…”
“Chính vì Uyển nhi vẫn tung tích! Ta thể thành hôn?”
“Ta hứa với Uyển nhi, ngày thành , nhất định nàng ở đó. Giờ đây hơn hai mươi ngày trôi qua, tìm kiếm khắp nơi, vẫn chút tin tức nào của nàng .
Ta trằn trọc, thao thức thâu đêm! Ta thể… an tâm thành hôn với công chúa?!”
“Phụ cho phép, mẫu cũng cho phép! Ta còn cách nào khác, chỉ thể đến khẩn cầu tổ mẫu! Vẫn mong tổ mẫu thành !”
Tần ma ma nhất thời nên gì với đại công tử .
Chẳng là thuần túy gây thêm rối loạn ?!
“Công tử, Thái quân thể khỏe, công tử đừng giày vò nữa. Đã Bá gia và phu nhân đều cho phép, Thái quân cũng chỉ sẽ kết quả tương tự thôi.”
Thế nhưng lời Tần ma ma dứt, nha bên trong mời Ấn Hành phòng. Ấn Hành tưởng rằng sự việc chuyển biến, vội vàng sự đỡ của Tứ Thuận, đến bên giường Thái quân.
Vừa thấy , Thái quân liền hỏi: “Con vì , nhất định để Uyển nhi thấy con thành ?”
Ấn Hành ngẩn , trong lúc im lặng, Yến thị lạnh lùng lên tiếng: “Nàng chỉ là của con.”