Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 213: Người chàng muốn cưới
Cập nhật lúc: 2025-08-18 13:09:39
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời thốt , sắc mặt Ấn Hành lập tức ngẩn .
Còn đợi mở miệng, Yến thị dứt khoát rõ: “Hôn sự của con là hôn sự của con, là kết với hoàng thất, thì dung con tùy ý càn.
Dù cho ngày đó trời sập xuống, con cũng nhất định cưới công chúa!”
“Hành nhi, con đừng quên, là con đích đồng ý cưới Công chúa Đức Di, đây là con đường do chính con lựa chọn.”
Nghe lời , Ấn Hành lạnh toát.
Cả như rơi xuống đáy hồ băng giá, , còn đường lui nữa .
Đại hôn của với công chúa, bất kể là vì chính , vì Bá phủ, cũng chỉ thể tiếp tục.
Hơn nữa nhất định đảm bảo Bá phủ chuyện gì, nếu thời khắc mấu chốt , Bá phủ một khi mất thế, thì càng đừng nghĩ Uyển nhi thể tìm về .
Nếu Đức Di cửa, còn thể tiếp tục tìm kiếm sự ủng hộ của hoàng thất.
Nghĩ đến đây, Ấn Hành chỉ thể trầm mắt, quỳ xuống dập đầu với tổ mẫu, còn nhắc đến chuyện hủy hôn nữa.
Ba ngày .
Trong Bá phủ, chỉ trong một đêm, trang hoàng rực rỡ gấm vóc lụa đỏ, giăng khắp hành lang, những dải lụa đỏ kết hoa cành quế, cây xanh càng treo cao vút.
Vô đèn lồng hỷ sự lay động khắp nơi theo gió.
So với ngày Ấn Ngu xuất giá, quả là khí phách hơn nhiều.
Giữa những hành lang dài sắp xếp tinh xảo trong đình viện, khe lá cây càng ánh tà dương rải xuống những tia vàng rực rỡ.
Tấm màn sa màu son đỏ phủ cây, cứ mười bước buộc một dải, khi gió, màn sa tĩnh lặng rủ xuống, tựa như những đám mây đỏ tươi giữa biển xanh.
Cả Bá phủ, đều chìm đắm trong vẻ lộng lẫy đỏ tươi.
Dường như ai cũng quên mất, nhị cô nương bặt vô âm tín .
Vợ chồng Ấn Trường Trăn, bề ngoài ân ái như thường, trong phủ chiêu đãi khách khứa các nhà đến, đến ngớt, ngưỡng cửa hầu như giẫm nát.
Công chúa xuất giá, là Công chúa Đức Di Bệ hạ đương kim coi trọng.
Mười dặm hồng trang, đoàn rước dâu khí phách xa hoa xếp hàng từ đầu phố đến cuối phố.
Ngay cả cây ở con đường qua, cũng đều buộc những dải lụa đỏ tượng trưng cho niềm vui và lời chúc phúc, dòng tấp nập hai bên đường, nối dứt.
Ai nấy đều thò đầu ngó nghiêng lễ xuất giá long trọng của công chúa.
Thế trận tuy thể sánh bằng lễ hòa mấy ngày , nhưng cũng long trọng hơn nhiều so với nữ tử thành bình thường.
Trên kiệu hoa đỏ rực, màn kiệu bằng gấm vóc đỏ thẫm thêu chữ hỷ màu hồng tươi nổi vàng, cùng những hoa văn như ý.
Lại cả đồ án Kỳ Lân tống tử, đỉnh bảo tháp phản chiếu ánh sáng, bốn góc đều điểm xuyết những quả cầu lớn nhiều màu, tua rua đỏ tươi rủ dài xuống tận đất.
Ấn Hành một hồng bào, dung nhan tuấn tú thoát tục rạng rỡ, khóe miệng nở nụ kiêu ngạo, thế nhưng trong đáy mắt thấy một tia nào.
Do chân cẳng bất tiện, chỉ thể chống một cây gậy bằng gỗ mun ngọc bích, từ từ đến kiệu hoa.
Nắm tay tân phụ, bước Bá phủ trải đầy sắc đỏ .
Phượng hoàng bộ diêu đầu Đức Di lộng lẫy xa hoa, gì nổi bật sự cao quý và kiều diễm của nàng.
Dù cho thể thấy dung nhan nàng khăn che mặt, nhưng cũng cảm thấy chỉ riêng vóc dáng yêu kiều , xứng với kẻ tàn phế mất đường công danh , thì quá dư dả .
Ngược , Bá phủ đúng là tổ tông phù hộ, Ấn đại công tử với dáng vẻ như mà còn thể khiến công chúa một nước ngưỡng mộ.
Chỉ riêng sính lễ công chúa mang tới, Bá phủ của họ mấy đời cũng tiêu hết.
Huống hồ phía còn hoàng thất chống lưng.
Mọi xôn xao cảm thán, chúc phúc ngớt, nhưng trong lòng Ấn Hành, như ép nuốt hoàng liên, đắng chát vô cùng.
Người thực sự cưới, nào mắt ?
Người thực sự tìm, giờ đang ở nơi nào?
Chàng đầu tiên cảm thấy bất lực đến thế, ngay cả một quan tâm, cũng thể bảo vệ!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-213-nguoi-chang-muon-cuoi.html.]
Mượn cớ hỷ sự , lảng vảng giữa đám đông, hết sức vui vẻ, để những cay đắng đau buồn trong lòng, cùng với rượu mà nuốt bụng.
Hóa thành chất lỏng nóng bỏng, xâm nhập máu, dần dần khiến quên nỗi đau thấu tim.
Nhìn bóng dáng trong động phòng, dường như tưởng tượng khuôn mặt khăn che mặt, hẳn là ai đó.
Thế nhưng những tiếng hò reo xung quanh khiến thể tỉnh táo .
Giờ phút , thê tử của , là hằng mong.
Chàng còn vì Bá phủ, còn vì chính , nuốt xuống tất cả sự cam lòng!
đợi đến khi đám náo động động phòng xong, và thứ trở tĩnh lặng, cũng dường như rút hết sức lực, cả tựa giường hỷ, mơ màng trong một mớ hỗn độn, dần dần chìm giấc mộng của .
Bên ngoài, Tứ Thuận chút lo lắng bàn đá trong sân, chịu rời .
Tiểu tư bên cạnh thấy , trêu chọc: “Thuận nhi, ngươi ? Chủ tử thành hôn mà vẫn vẻ nặng trĩu tâm sự?”
“Đại công tử cưới công chúa đó, ngươi cứ lén lút mà vui !!”
Tứ Thuận đương nhiên công tử cưới công chúa, nhưng… cũng chỉ y , công tử thực sự cưới ai, thực sự rung động là ai.
ai bảo công tử vô phương gì chứ?
Vừa công tử uống quá nhiều rượu, ý nghĩa mượn rượu giải sầu rõ ràng gì bằng.
Y ngăn cản cũng vô ích, cứ thế , nếu lỡ chuyện động phòng với công chúa, công chúa trách tội thì ?
Đây là nữ tử bình thường, mà là công chúa kiêu sa xuất từ hoàng thất.
Bởi nhất thời y cũng dám rời , sợ xảy sai sót gì.
Tiểu tư bên cạnh chỉ cho rằng y ý đồ bất chính, còn lớn tiếng dọa ngày mai sẽ đại công tử cáo trạng.
“Cút cút cút!” Tứ Thuận bực bội xua đuổi , sâu tân phòng một cái.
Thế nhưng cảnh tượng bên trong, cũng như y liệu.
Ấn Hành say rượu, căn bản tâm trạng đối mặt với tất cả những điều , tác dụng tê liệt của rượu, chìm giấc mộng, mà cứ thế ngủ say như chết.
Công chúa Đức Di vẫn luôn chờ đợi động thái gì, nhưng mãi thấy động tĩnh, nên nhịn mà vén khăn che mặt lên.
Kết quả thử một cái, thấy Ấn Hành gục đầu ngủ .
Sắc mặt Đức Di đổi, nàng giật phăng chiếc khăn che mặt vướng víu xuống, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Đêm thế , ngày đại hỷ thế , mà còn thể ngủ ?
Nhìn căn phòng đầy vẻ xa hoa , nàng cũng chỉ thở dài một tiếng.
Nói kỹ , nàng cũng chẳng đặc biệt tức giận.
Dù nàng vốn dĩ cũng chẳng ôm hy vọng gì đêm động phòng hoa chúc . Giờ đây ngủ , nàng cũng mệt mỏi cả ngày , đúng lúc thể nghỉ ngơi.
Từ tối hôm qua đến chiều tối nay, nàng ăn gì, đội bộ y phục xa hoa và phượng quan nặng trịch như , thực sự khiến nàng mệt mỏi.
Chỉ là thấy Ấn Hành nửa vẫn còn treo bên ngoài giường, nàng đành tháo phượng quan vướng víu xuống , đó xắn tay áo lên, đỡ lên giường.
Thế nhưng ngay lúc cúi gần, nàng loáng thoáng thấy Ấn Hành hình như đang gì đó.
Chỉ là nhất thời khó mà rõ ràng.
Thế là nàng nín thở gần hơn chút nữa, , thấy rõ ràng rành mạch, từ miệng liên tục lẩm bẩm một cái tên.
“Uyển nhi… Uyển nhi…”
Trong lòng nàng khẽ chùng xuống, nghĩ rằng Ấn Uyển mất tích đến giờ vẫn tin tức, đoán chừng cũng là trong lòng vẫn nhớ thương , vẫn thể lý giải .
Thế nhưng khi nàng định nâng chân Ấn Hành lên, thấy mở miệng:
“Uyển nhi, … cưới là… nàng…”
“Uyển nhi…”