Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 215: Hắn là người sống dở chết dở
Cập nhật lúc: 2025-08-18 13:09:52
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ấn Ngu dường như đánh cho choáng váng, nàng theo bản năng lắc đầu.
Lưu Dần một tay kéo nàng , nghiến răng nghiến lợi : "Sau sự cho phép của ! Đừng hòng bước nửa bước khỏi phủ Quốc Công !"
"Dần ca ca!!"
Ấn Ngu uất ức đến mức rống lên, nhưng giờ khắc , Lưu Dần vô động vu trung.
Nếu đổi là đây, nàng bộ dạng như thế , thì Lưu Dần nhất định sẽ thương xót yêu chiều, sớm dịu giọng dỗ dành, chỉ mong để nàng uất ức là .
Giờ đây như thành thói quen, ngay cả mắt cũng chớp.
Ngược còn lòng sinh phiền muộn: "Khóc cái gì mà , cả ngày chỉ ! Người , kéo nàng về phòng!"
Ấn Ngu đáy lòng lạnh lẽo, đôi mắt đó cũng càng thêm tàn độc.
Mà ở một bên khác, ngày đại hôn của Ấn Hành, đội ngũ hòa của Ấn Uyển, cũng vượt qua biên quan Tạc Khương.
Vừa đến nơi hoang vu đó, gió tuyết bay đầy trời mờ mắt.
Đội ngũ đành giảm tốc độ, đội lấy gió tuyết đầy trời, xuyên qua thảo nguyên mênh mông.
Cho đến khi tuyết tạnh.
A Lăng động tác tay, ánh sáng ban mai rực rỡ, với nàng.
[Cô nương, cố chịu thêm chút nữa, chúng còn xa Đồ An Thành .]
Dưới sự mệt mỏi của xe thuyền, sắc mặt Ấn Uyển tái nhợt đôi chút, thể cũng gầy gò hơn.
Nàng vốn dĩ sợ lạnh, mấy ngày nay càng như lấy mạng nàng. Mặc dù than lửa cháy, nhưng ở vùng đất bắc phương Tạc Khương , gió lạnh hoành hành, mái kiệu bốn phía lùa gió.
May mà hôm nay ấm áp hơn một chút.
Nàng cuối cùng cũng chút sức sống, tựa đệm mềm, hé nở một nụ .
Cho đến tận hôm nay, nàng mới nhớ một vấn đề.
Nàng A Lăng hỏi: "Ngươi , Thất Vương tử Tạc Khương kết với Quận chúa, là nam tử như thế nào ?"
A Lăng nghĩ nghĩ, mới hiệu.
[Nô tỳ , Thất Vương tử A Đồ Na từng là hùng dũng mãnh, là thiếu niên hùng của bộ Tạc Khương, còn là thủ lĩnh kế nhiệm do Tạc Khương Vương chỉ định. ... năm đó Du Cương nổi loạn, đại bại, chiến trường biến thành kẻ sống dở c.h.ế.t dở.]
Kẻ sống dở c.h.ế.t dở?
"Chẳng lẽ là ? Không ? Ngay cả mắt cũng mở ?"
A Lăng vội vàng lắc đầu:
[Cũng , chỉ là suốt ngày giường, thể xuống đất, thể chuyện, cũng thể mở mắt, những như , lẽ tính khí lắm, cách quá lớn. Vương tử vốn từng cao quý, chắc chắn khó chấp nhận việc trở thành bộ dạng .]
[Cô nương khắp nơi đều cẩn thận mới .]
Gả Gia Nghi cho một kẻ sống dở c.h.ế.t dở, xem Tấn Vương mất thế lực quá nhiều .
Bệ hạ ngay cả chút thể diện cũng cho ư?
đối với mà , lẽ là trong cái rủi cái may.
Càng là như , gian vùng vẫy của càng đủ.
Nàng cũng cần lo lắng nhiều nữa.
Nghĩ như , Ấn Uyển trong lòng nhẹ nhõm ít.
Chỉ thấy nàng khi dùng bữa trưa xong, đột nhiên lấy một thanh chuỷ thủ.
Vô cùng tinh xảo, thể giấu sâu trong tay áo, ai .
Đây là đường nàng sai A Lăng trộm .
Ban đầu là ở một hộ vệ, Ấn Uyển lúc đó quan sát lâu, đợi đến thời cơ thích hợp, mới cùng A Lăng trong ứng ngoài hợp, lấy thanh chuỷ thủ .
Nàng ở trong kiệu thể hạn chế, chỉ thể luyện tập thủ pháp của nửa .
Tuy rằng Tạ Nghiêu ở đây, nhưng pháp dạy cho Ấn Uyển một chút cũng quên.
A Lăng thấy nàng còn thủ pháp linh hoạt như , vội vàng khen ngợi.
[Cô nương thật lợi hại! Kiếm pháp như thế học từ ? Sau nếu gặp nguy hiểm, còn thể tự cứu lấy mạng !]
Ấn Uyển khẽ , đưa chuỷ thủ đến mặt A Lăng, tự dạy nàng mấy chiêu thủ pháp đơn giản.
"Sư phụ dạy cho , ngươi đừng thấy đơn giản, lúc mấu chốt, khi thể cứu mạng đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-215-han-la-nguoi-song-do-chet-do.html.]
Nhớ thuở xưa, Ấn Uyển nhớ rõ mấy gặp những tình huống tự cứu như .
Khi Tạ Nghiêu dạy nàng, Ấn Uyển đều quy tắc, chỉ là vô tình mà thành.
khi Tạ Nghiêu dạy dỗ một phen, giờ đây nàng cũng dáng .
Chỉ là... trôi qua lâu như , cũng giờ thế nào .
Nàng thu liễm suy nghĩ, phượng quan đặt bên cạnh, trong lòng đột nhiên nhớ điều gì, đặt phượng quan lên án trác.
A Lăng chút tò mò qua, chỉ thấy Ấn Uyển đột nhiên từ phía chiếc phượng quan đó, lấy xuống mấy viên châu.
Còn chiếc trâm phượng nhỏ điểm thúy giá trị ngàn vàng.
Nàng vội vàng hiệu:
[Cô nương, đang gì ? Đây chính là phượng quan của hoàng thất đó?]
Ấn Uyển khẽ , đưa chiếc trâm phượng điểm thúy gỡ xuống, cùng mấy viên minh châu thượng hạng đến mặt A Lăng.
"Cho ngươi đó."
A Lăng hoảng sợ quỳ xuống, hiểu vì .
Ấn Uyển đỡ nàng dậy, từ từ giải thích:
"Chút đồ , lấy xuống cũng ai phát hiện, huống hồ giờ mới là Công chúa, cho ngươi những thứ , đó là ý của ."
"A Lăng, những thứ của cho ngươi công. Ngươi kỹ đây, nhanh sẽ gặp A Đồ Na . Một khi nhập cung, những bí mật như các ngươi, đều sẽ mất mạng.
Vậy nên trong đêm tân hôn đó, sẽ sai mấy nha câm các ngươi luôn theo sát , đó tìm cơ hội hối lộ cung nhân, tiễn các ngươi ngoài."
"Và những thứ , chính là vật phòng của ngươi. Nếu chết, chúng chỉ một cách duy nhất để đánh cược một phen."
A Lăng ngờ, cô nương nghĩ chu đáo đến .
Nàng thậm chí còn từng nghĩ đến, sẽ mất mạng!
Nhất thời sợ đến ngây tại chỗ, ngay cả những viên châu nọ nhét vạt áo, nàng cũng hề .
Ấn Uyển cẩn thận sửa sang y phục cho nàng , lời lẽ chân thành :
"Đã đẩy lên đài cao , thì chỉ tự lát đường cho , mới đến nỗi ngã chết. A Lăng, ngươi cũng là , ngươi cũng mạng sống, nghĩ, ngươi chắc chắn cũng cam lòng cứ thế ép chết."
"Ta ngươi liệu còn , nhưng , ngươi sợ hãi."
Nàng vỗ vỗ vai A Lăng: "Trước đây cũng sợ hãi, nhưng sợ hãi chẳng ích gì, duy chỉ chính , mới là lối thoát."
A Lăng khóe mắt ửng hồng, đẫm lệ gật đầu thật mạnh.
Nàng ghi nhớ kỹ lời của cô nương.
Duy chỉ chính , mới là lối thoát.
Lại năm ngày trôi qua, đội ngũ hòa đến đô thành của Tạc Khương.
Đoàn đưa dâu năm xưa long trọng bao nhiêu, thì hôm nay đón dâu náo nhiệt bấy nhiêu.
Toàn bộ trọng thần vương thất của vương triều, đều ở cửa cung đón tiếp.
Ấn Uyển khoác lên bộ hỉ phục lộng lẫy, khăn trùm đầu, nàng lờ mờ thoáng thấy con đường bậc thang đá phủ đầy tuyết trắng.
Cỗ kiệu vương tử đón nàng, đang ở phía .
Người dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi khoác chiến bào huyền sắc.
Ấn Uyển chỉ thoáng thấy một vài cảnh tượng qua khe hở của khăn trùm đầu.
đồng thời trong lòng cũng dâng lên nỗi hoài nghi.
Chẳng Thất vương tử như c.h.ế.t sống, thể rời khỏi giường ?
Sao giờ đây cưỡi tuấn mã, vẻ mặt tràn đầy khí phách hiên ngang?
Chỉ tiếc là lúc nàng thể hỏi A Lăng bên ngoài rốt cuộc đang xảy chuyện gì.
Cho đến khi nàng trải qua vô vàn nghi lễ phức tạp, đưa một cung điện, nơi những tấm rèm đỏ đen rợp trời bay lượn tứ phía trong gió lạnh.
Hơn chục cung nữ dẫn đường cho nàng.
Trong một tẩm điện, Ấn Uyển thấy một bàn tay xương ngón rõ ràng, nắm lấy kim trượng, chợt vén chiếc khăn trùm đầu của lên!
Vải đỏ rơi xuống, nàng cũng thấy vị thiếu niên hùng của Tạc Khương , Thất vương tử.
Chỉ là… chút quen thuộc?