Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 215: Hắn là người sống nhưng như đã chết

Cập nhật lúc: 2025-08-18 13:09:42
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ấn Ngu dường như đánh cho ngớ , nàng theo bản năng lắc đầu.

Lưu Dần túm nàng , nghiến răng nghiến lợi : “Sau sự cho phép của ! Đừng hòng bước nửa bước khỏi phủ công gia !”

“Dần ca ca!!”

Ấn Ngu nàng tủi đến bật , nhưng giờ phút , Lưu Dần thờ ơ.

Nếu như là , nàng với bộ dạng , thì Lưu Dần nhất định sẽ thương xót yêu chiều, sớm nhẹ giọng dỗ dành, chỉ cầu để nàng tủi .

Giờ đây dường như quen, ngay cả mắt cũng chớp.

Thẩm Độ ngược trong lòng dấy lên phiền muộn: “Khóc, cứ mãi! Cả ngày chỉ ! Người , lôi nàng về phòng !”

Ấn Ngu trong lòng lạnh lẽo, đôi mắt càng thêm hung ác.

Còn một mặt khác, ngày Ấn Hành đại hôn, đội quân hòa của Ấn Uyển cũng vượt qua biên ải Tác Khương.

Vừa đến nơi hoang vu , nàng gió tuyết mịt trời cho mờ mắt.

Đoàn xe thể giảm tốc độ, đội gió tuyết trắng xóa, xuyên qua đồng bằng mênh mông.

Cho đến khi tuyết ngừng.

A Lăng hiệu bằng tay, ánh nắng ban mai rực rỡ, nàng báo cho Ấn Uyển:

【Cô nương, hãy cố chịu thêm chút nữa, chúng còn xa Đồ An Thành.】

Dưới sự mệt mỏi của dải hành trình, sắc mặt Ấn Uyển chút tái nhợt, hình cũng gầy gò hơn.

Nàng vốn sợ lạnh, mấy ngày nay càng như lấy tính mạng nàng. Dẫu than lửa sưởi ấm, nhưng tại đất Bắc Cảnh Tác Khương , gió lạnh hoành hành, gió cứ thế lùa khắp bốn phía kiệu.

May mắn hôm nay trời ấm áp hơn đôi chút.

Nàng cuối cùng cũng chút sinh khí, tựa đệm mềm, nở một nụ nhạt.

Cho đến tận giờ phút , nàng mới chợt nhớ một vấn đề.

Nàng A Lăng hỏi: “Ngươi , vị Thất vương tử Tác Khương , sẽ hòa với Quận chúa, là một nam tử thế nào ?”

A Lăng suy nghĩ một lát, bắt đầu hiệu:

【Nô tỳ , Thất vương tử A Đồ Na từng là một hùng thiện chiến, là thiếu niên hùng của cả Tác Khương, còn là thủ lĩnh kế nhiệm Quốc vương Tác Khương chỉ định. … năm xưa trận loạn Du Cương, đại bại, hóa thành kẻ sống dở c.h.ế.t dở chiến trường.】

Người sống dở c.h.ế.t dở?

“Có , , ngay cả mắt cũng mở chăng?”

A Lăng vội vàng lắc đầu:

【Cũng , chỉ là cả ngày giường, thể xuống đất, thể chuyện, cũng thể mở mắt, những như , lẽ tính tình , sự chênh lệch quá lớn. Vương tử vốn tôn quý, chắc chắn khó thể chấp nhận cảnh tượng .】

【Cô nương cần cẩn trọng khắp nơi mới .】

Gả Gia Nghi cho một nửa sống nửa chết, xem Tấn Vương thất thế quá nhiều.

Ngay cả Bệ hạ cũng nể mặt ?

đối với bản nàng, e rằng đây là cái may mắn trong bất hạnh.

Càng là như , gian vùng vẫy của nàng càng lớn.

Nàng cũng cần lo lắng quá nhiều nữa.

Nghĩ , Ấn Uyển trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chỉ thấy khi dùng xong bữa trưa, nàng bỗng lấy một thanh chủy thủ.

Rất tinh xảo, thể giấu sâu trong ống tay áo mà ai phát hiện.

Đây là thứ nàng sai A Lăng lén lấy đường.

Ban đầu nó một hộ vệ, Ấn Uyển quan sát lâu, đợi đến thời cơ thích hợp, mới cùng A Lăng trong ngoài phối hợp, lấy thanh chủy thủ .

Nàng giới hạn thể trong kiệu, chỉ thể luyện tập thủ pháp nửa .

Mặc dù Tạ Nghiêu ở đây, nhưng những pháp dạy cho Ấn Uyển đều hề nàng lãng quên chút nào.

A Lăng thấy nàng còn thủ pháp linh hoạt đến thế, vội vàng khen ngợi:

【Cô nương thật lợi hại! Kiếm pháp như học từ ? Sau nếu gặp nguy hiểm, còn thể cứu mạng đó!】

Ấn Uyển khẽ , đưa chủy thủ đến mặt A Lăng, tự dạy nàng vài chiêu đơn giản.

“Sư phụ dạy cho đó, ngươi đừng thấy đơn giản, nhưng thời khắc mấu chốt, lẽ nó sẽ cứu mạng ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-215-han-la-nguoi-song-nhung-nhu-da-chet.html.]

Nhớ thuở , Ấn Uyển còn nhớ rõ bao nhiêu gặp tình cảnh tự cứu như .

Khi Tạ Nghiêu dạy nàng, Ấn Uyển đều theo quy tắc nào, cứ thế mà mù quáng liều .

khi Tạ Nghiêu chỉ dạy, giờ đây nàng cũng dáng vẻ thành thục.

Chỉ là… lâu như , giờ .

Nàng thu những suy nghĩ miên man, chiếc phượng quan đặt bên cạnh, trong lòng chợt nhớ điều gì đó, bèn đặt chiếc phượng quan lên bàn.

A Lăng chút hiếu kỳ qua, chỉ thấy Ấn Uyển chợt từ phía chiếc phượng quan, lấy xuống mấy hạt châu.

Cả chiếc tiểu phượng thoa khảm điểm thúy giá ngàn vàng.

Nàng vội vàng hiệu:

【Cô nương, đang ? Đây là phượng quan của hoàng thất mà?】

Ấn Uyển khẽ , đưa chiếc phượng thoa điểm thúy tháo xuống, cùng mấy viên minh châu thượng hạng đến mặt A Lăng.

“Cho ngươi đó.”

A Lăng hoảng sợ quỳ xuống, hiểu gì cả.

Ấn Uyển đỡ nàng dậy, từ tốn giải thích:

“Chỉ từng thứ, tháo xuống cũng ai phát hiện, huống hồ giờ đây mới là công chúa, cho ngươi những thứ , đó là ý nguyện của .”

“A Lăng, cho ngươi những thứ là vô ích. Ngươi hãy kỹ đây, nhanh sẽ gặp A Đồ Na . Một khi nhập cung, những kẻ bí mật như các ngươi, đều sẽ mất mạng.

Vậy nên đêm tân hôn, sẽ cho mấy nha câm như các ngươi tùy thời theo , đó tìm cơ hội hối lộ cung nhân, đưa các ngươi ngoài.”

“Mà những thứ , chính là vật phòng của ngươi. Nếu chết, chúng chỉ duy nhất cách để liều một phen.”

A Lăng ngờ, cô nương nghĩ chu đáo đến .

Nàng thậm chí còn từng nghĩ đến việc sẽ mất mạng!

Nhất thời nàng dọa đến ngây , ngay cả những hạt châu nhét vạt áo, nàng cũng hề .

Ấn Uyển giúp nàng chỉnh sửa y phục, giọng điệu đầy chân tình:

“Một khi đẩy lên đài cao, thì chỉ tự mở đường, mới ngã chết. A Lăng, ngươi cũng là , ngươi cũng mạng sống, nghĩ, ngươi chắc chắn cũng cam tâm chịu c.h.ế.t một cách vô cớ như .

Ta ngươi còn , nhưng , ngươi sợ hãi.”

Nàng vỗ vai A Lăng: “Trước đây cũng từng sợ hãi, nhưng sợ hãi chẳng ích gì, chỉ tự mới là lối thoát.”

A Lăng vành mắt đỏ hoe, ngấn lệ gật đầu lia lịa.

Nàng ghi nhớ sâu sắc lời cô nương.

Chỉ tự , mới là lối thoát.

Năm ngày đó, đoàn quân hòa đến kinh đô của Tác Khương.

Ngày xưa đoàn xe tiễn đưa long trọng đến nhường nào, thì hôm nay đón chào rộn ràng bấy nhiêu.

Tất cả trọng thần và hoàng thất của cả vương triều đều tề tựu tại cổng cung để nghênh đón.

Ấn Uyển trong bộ lễ phục xa hoa, khăn che đầu, ẩn hiện thấp thoáng thấy con đường đá phủ đầy tuyết trắng.

Cỗ kiệu của Vương tử đón nàng, đang ở phía .

Người dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, khoác chiến bào màu huyền.

Ấn Uyển chỉ lờ mờ thấy một vài cảnh tượng qua khe hở của khăn che đầu.

đồng thời trong lòng cũng lấy lạ.

Không vị Thất vương tử như kẻ sống dở c.h.ế.t dở, thể rời khỏi giường ?

Sao giờ đây cưỡi ngựa, vẻ mặt hào hùng, khí phách ngút trời thế ?

Chỉ tiếc lúc nàng thể hỏi A Lăng bên ngoài đang tình huống gì.

Cho đến khi nàng trải qua vô vàn nghi lễ rườm rà, đưa một cung điện, nơi những tấm màn màu đỏ đen rực rỡ bay lượn khắp nơi trong gió lạnh.

Hơn mười cung nữ mở đường cho nàng.

Trong một gian tẩm điện, Ấn Uyển thấy một bàn tay gân guốc, cầm kim trượng, chợt vén tấm khăn che đầu của nàng lên!

Khăn đỏ buông xuống, nàng cũng thấy vị thiếu niên hùng, Thất vương tử của Tác Khương.

Chỉ là… chút quen thuộc?

Loading...