Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 220: Phải làm chỗ dựa cho y
Cập nhật lúc: 2025-08-18 13:09:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc trong lòng Ấn Ngu ý nghĩ khác, nàng thử thăm dò về phía biểu ca, khi thấy sự kiên định trong đáy mắt , trong lòng nhất thời hoảng loạn.
Nếu biểu ca thật sự tiếp tục ở Nghiên Đô, thì nàng sẽ mãi mãi thể thoát khỏi lồng giam Quốc công phủ .
Nàng như .
Vinh hoa phú quý so với mạng sống của nàng, hiển nhiên mạng sống của nàng quan trọng hơn.
Và lúc trong Bá phủ, ngày ngày bao trùm trong bóng tối, cho dù họ tìm cách nào cũng tìm thấy Ấn Uyển.
Ấn Hành thậm chí suốt ngày bầu bạn với rượu, sống u mê khác xa với vị Đại công tử ban đầu.
Ngay cả những nha trong phủ cũng cảm thấy công tử đổi .
Chẳng còn một chút dáng vẻ như , tính tình cũng ngày càng nóng nảy, u uất, thường ai dám nhiều.
Thế nhưng Đức Di tỏ vẻ thờ ơ.
Này, ma ma đến báo, rằng Đại công tử uống rượu ở ngoại viện, thấy hôm thể nhiễm lạnh, giờ vẫn khỏe.
Đức Di để tâm đặt chén xuống: “Cứ kệ , dù thể là của , liên quan gì đến ?”
Những ý ngưỡng mộ đối với Ấn Hành đây, đêm tân hôn khi bí mật dơ bẩn của , Đức Di hết hy vọng.
Nàng ý vị Ấn công tử kiêu ngạo cao quý, tài hoa hơn , thanh nhã .
Chứ như thế .
Hãy cứ coi như thiếu niên phong thái sáng ngời như trăng rằm ngày xưa, c.h.ế.t .
Giờ đây Ấn Uyển vẫn bặt vô âm tín, điều duy nhất nàng thể , chính là giúp Ấn Uyển bầu bạn với Lão thái quân.
Và nàng còn ngày ngày triệu tập thái y, đặc biệt đến Bá phủ để bắt mạch cho Lão thái quân.
Ba vị thái y, cùng với Dật Lang Trung, đồng lòng hiệp lực mà ép Lão thái quân cố gắng chống đỡ mấy ngày.
Cho đến một ngày nọ, Ấn Uyển mơ thấy Tổ mẫu.
Hình như trở về thời điểm nàng đón về Bá phủ, trận hỏa hoạn trong viện của Tổ mẫu.
Những ngọn lửa thể kiểm soát, như rồng bay vút lên trời.
Nàng thấy bóng dáng trong ngọn lửa, sợ hãi vội vàng la hét bên ngoài.
“Tổ mẫu, Tổ mẫu!!”
Nàng màng nguy hiểm xông biển lửa, chỉ đưa Tổ mẫu cùng rời .
Hoàn màng đến luồng khí nóng bỏng, cũng màng đến làn khói đặc lan tràn, thậm chí nàng còn tận mắt thấy vạt váy của bốc cháy.
Nàng mới cảm nhận đau đớn.
Thế nhưng phía biển lửa chặn lối, nàng chỉ thấy giọng quen thuộc của Tổ mẫu, gọi nàng mấy tiếng:
“Uyển nhi, đừng đây, con hãy sống thật .”
“Uyển nhi…”
“Tổ mẫu!! Đừng!”
Ấn Uyển thấy bóng dáng đó dần biến mất trong biển lửa, nàng cả căng thẳng, bất chấp tất cả gào thét chạy trong.
Thế nhưng đón lấy nàng, là những ngọn lửa ập thẳng mặt.
Khiến nàng sợ hãi bỗng nhiên mở mắt!
Chỉ thấy nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, và trong tẩm điện u tối, chỉ còn ánh lửa khẽ lay động.
Trên trần nhà cao ngất, màn che rủ xuống, còn là biển lửa trong mơ.
Lòng Ấn Uyển như rơi từ cao xuống, một nỗi lo lắng khó tả ập thẳng mặt.
mà… Tổ mẫu xảy chuyện ?
Nàng dám nghĩ, nhưng cái cảm giác khó chịu cào xé tâm can đó, như một đôi bàn tay vô hình, siết chặt cổ nàng.
Khiến nàng khó thở.
Không từ lúc nào, nước mắt Ấn Uyển kiểm soát chảy từ khóe mắt, đến chốc lan tràn khắp khuôn mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-220-phai-lam-cho-dua-cho-y.html.]
Nàng run rẩy hai tay, chạm lên khóe mắt , cảm nhận sự ẩm ướt tràn đầy, nàng ôm lấy mặt, nức nở kiềm chế .
Mặc dù nàng cực kỳ kiềm nén, nhưng âm thanh đó, vẫn truyền đến tai đàn ông giường.
A Đồ Na khẽ mở mắt, đôi mắt đen láy đó, khẽ nghiêng đầu, thể xuyên qua tấm màn che ẩn hiện, thấy rõ bóng dáng Ấn Uyển dần run rẩy.
Khoảnh khắc đó, tiến lên, thế nhưng hiện thực trói buộc.
Mặc dù hiểu nàng tại như nửa đêm, nhưng trong cùng một tẩm điện, nam nhân thể cảm nhận rõ ràng vô cùng nỗi sợ hãi, nỗi buồn của nàng.
Chỉ thiếu chút nữa, nam nhân giãy thoát khỏi sợi dây vô hình đang trói buộc .
cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Không thể để kế hoạch bỏ dở giữa chừng, trở thành đống đổ nát.
Mãi đến sáng, Ấn Uyển mới bình cảm xúc.
Nàng thấy cung nhân đang y phục rửa mặt cho Thất vương tử, liền tới chủ động nhận lấy công việc .
Nàng từ từ cởi y phục của nam nhân, cho bộ y phục quý giá mới tinh sạch sẽ.
Thế nhưng càng gần trong gang tấc, Ấn Uyển càng tò mò về Thất vương tử .
Nàng thể rõ ràng chạm cánh tay rắn chắc đó, và cả lồng n.g.ự.c rộng lớn.
Hoàn hợp lẽ thường, cũng giống một bệnh nhân chỉ thể liệt giường cả ngày.
Cho dù ăn uống đến mấy, cơ thể cũng thể rắn chắc và săn chắc đến .
Ấn Uyển một nữa đặt ánh mắt lên tấm mặt nạ đó, thế nhưng giây tiếp theo, nam nhân đột nhiên nắm ngược tay nàng, hỏi nàng: “Công chúa thật sự thấy mặt ?”
Ấn Uyển hoảng sợ lùi , phủ nhận: “Xin , mạo phạm phu quân , đêm qua ngủ ngon lắm, nên mới thất thần, mong phu quân thứ tội.”
Người nam nhân hiệu nàng cạnh .
“Ta đêm qua nàng ngủ ngon, là nhớ nhà ?”
Ấn Uyển khẽ ngưng , ? Chẳng lẽ tối qua đánh thức ?
Trong lòng nàng thịch một tiếng, vô thức chìm suy nghĩ của .
Không ngờ nam nhân : “Có lẽ một ngày nào đó, nàng thể trở về cố hương, luôn hy vọng mà.”
Ấn Uyển hiểu ý lời , cảm thấy ẩn ý sâu xa.
Thế nhưng đúng lúc , cung nhân đến đưa tin.
Nói rằng hai ngày nữa là yến tiệc phong thưởng của Tam vương tử, đặc biệt đến mời Thất vương tử và công chúa cùng dự tiệc.
Thấy đó còn lời với A Đồ Na, Ấn Uyển hiểu ý rời .
Thế nhưng khi nàng lùi ngoài điện, ngang qua một đoạn hành lang u tối, vô tình thấy hai cung nhân đang hạ thấp giọng chuyện.
“Yến tiệc phong thưởng của Tam vương tử trò để xem .”
“Hôm qua , trong yến tiệc phong thưởng , Tam vương tử sẽ mang thủ cấp của A Sử về.”
“A Sử? Có là bộ hạ đắc lực nhất của Thất vương tử ? Vậy Thất vương tử thấy chẳng sẽ kích động lớn !?”
“Thất vương tử vốn dĩ thành phế nhân , nếu xảy chuyện gì nữa, vị trí trữ quân của chúng cứ mãi định , Tam vương tử chẳng đợi sốt ruột ?”
“Không Chủ quân nghĩ gì nữa, một phế nhân , dù đây dũng đến mấy, giờ cũng vô dụng, chẳng lẽ thật sự giao vị trí trữ quân cho ?”
“Thiên hạ rộng lớn như , Chủ quân nào là phế nhân chứ? Truyền ngoài chẳng khiến các nước khác rụng răng ?”
Thấy hai cung nhân trêu chọc lẫn , chút tôn trọng nào đối với A Đồ Na, Ấn Uyển khẽ nhíu mày.
Cẩn thận hồi tưởng những lời họ , nhận vài manh mối.
Tam vương tử vì Chủ quân của Tác Khương sớm định đoạt vị trí trữ quân, nên nghĩ cách hành hạ A Đồ Na đến chết.
Về thể xác là định cục, nên định hành hạ tinh thần ?
Hắn từng, ít nhiều cũng là thiếu niên hùng chinh chiến sa trường, giờ đây sa sút đến mức trêu đùa, vô phương cứu vãn!
Ấn Uyển khỏi nhớ cảnh đưa Quận chúa phủ, khi chịu đựng dày vò, bên cạnh một ai chống lưng trong tuyệt cảnh đó.
Nàng siết chặt hai tay, trong lòng nảy một ý nghĩ.