Những  khác  thấy, liền hùa theo như cỏ đầu tường. Xem , họ đều cho rằng trưởng bối  chủ hôn sự của vãn bối là   gì sai.
Tô Hiểu Đồng  bận tâm đến lời bàn tán của  ngoài, nắm lấy bàn tay run rẩy của Triệu Đông Nguyệt, : “Từ xưa đến nay, chuyện hôn nhân đại sự luôn tuân theo Phụ mẫu chi mệnh, Mai chước chi ngôn. Chưa  đến việc ngươi  tìm   mối  , chỉ riêng điều Phụ mẫu chi mệnh, ngươi   thể . Ngươi  ngươi là nãi nãi,  là cách một đời,   ngươi  thể  chủ hôn sự của ?”
Nói như , dường như cũng  lý. Những    còn đồng tình  khỏi trầm tư, lẽ nào tổ bối thật sự  thể  chủ?
Tô Lão Thái  một câu chặn họng, lồng n.g.ự.c  ngừng phập phồng. Dương Thúy  lấy lòng bà , định lên tiếng bênh vực, nhưng  thấy ánh mắt sắc bén của Tô Hiểu Đồng, liền  dám nhiều lời.
Dương Thúy  khỏi thầm lấy  lạ,   trúng tà  ? Từ  núi té xuống vỡ đầu, hôn mê một ngày một đêm, tỉnh  cứ như biến thành  khác.
Bên cạnh, Tô Lão Thái nghiến răng, căm hận : “Tô Hiểu Đồng,  ngươi là một kẻ ngốc, lẽ nào ngươi  ? Một kẻ ngốc như nàng , còn  thể  chủ hôn sự của ngươi ?”
Triệu Đông Nguyệt chỉ  trí thông minh như đứa trẻ năm sáu tuổi là thật, nhưng nàng tuyệt đối  ngốc. Chỉ là,  Tô Lão Thái áp bức nhiều năm, sự sợ hãi  ăn sâu  tận đáy lòng, nàng lắc đầu, dường như  phủ nhận nhưng   dám phản bác nửa lời.
Tô Hiểu Bình  sợ hãi  căng thẳng, tay ôm Tô Giang Hà, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. Tô Hiểu Đồng chán ghét Tô Lão Thái, ánh mắt như kiếm sắc  thẳng qua, giận dữ phản bác: “Mẫu     kẻ ngốc  , liên quan gì đến bà?”
Tô Lão Thái mặt mày vặn vẹo trừng mắt  nàng, một tay đập mạnh xuống đùi, mắng mỏ: “Không xong , tạo phản ! Tô Hiểu Đồng, ngươi là  phận cháu gái,  mà dám cãi tay đôi với tổ bối, ngươi rõ ràng là thiếu giáo dưỡng!”
Bà  đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân diễn một màn kịch, dứt khoát hét toáng lên: “Cha ngươi nhiều năm   tin tức,  ngươi  là đồ ngốc,  đây   chủ hôn sự của ngươi, thì ai  chủ đây? Hơn nữa, ngươi là một con vịt  xí gả cho Cát Què thì  ? Lẽ nào ngươi còn    trai tài tuấn nào đó coi trọng ngươi chắc?”
Tiếng la hét  vang vọng khắp hang động, chỉ lát , tất cả   trong hang đều  chuyện  hổ  xảy  với Tô gia. May mà Tô Lão Gia bốn năm    gặp Diêm Vương, nếu  thấy cảnh  chắc cũng  tìm một cái khe đất mà chui xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-nong-dan-bat-dau-trong-trot-tu-luc-chay-nan/chuong-9-chang-trai-tai-tuan-nao-co-the-coi-trong-nguoi.html.]
Những  xung quanh bắt đầu bàn tán,  lâu   dẫn đến Lý Chính Tôn Hồng Binh. Sau khi hiểu rõ tình hình, Tôn Hồng Binh thâm tình : “Hiện giờ  Rợ Khương  đ.á.n.h đến Ích Châu thành của chúng  , mà các ngươi còn  tâm tư cãi vã ồn ào,  thể sống sót  là may mắn lắm .”
Ông  luôn  kính trọng,   trong hang lập tức im lặng. , nhà nào cũng  một cuốn kinh khó , về chuyện nhà Tô gia, ông  cũng  thể giúp giải quyết, chỉ  thể khuyên   gác  những chuyện phiền lòng đó .
Dự đoán Tô Hiểu Đồng hẳn là  dám mở lời nữa, ngờ  lời Tôn Hồng Binh  dứt, nàng liền : “Lý Chính đại bá  đến,  tiểu nữ xin Lý Chính đại bá giúp  phân xử cho công bằng.”
Thấy Tôn Hồng Binh  mặt , nàng tiếp lời: “Lý Chính đại bá, Tô gia chúng   phân nhà, theo lý mà  thì lương thực đều   phân chia công bằng, đúng ? , đại phòng chúng  ngày ngày vùi đầu  việc, cuối cùng  chẳng nhận  mấy miếng ăn.”
Nếu  như , nàng và Triệu Đông Nguyệt ba  cũng  đến mức suy dinh dưỡng, mặt mày vàng vọt, gầy gò như mấy que củi khô thế .
Tô Lão Thái  nàng oán trách, lo lắng Tôn Hồng Binh sẽ thiên vị nàng, vội vàng giành   để mắng nhiếc.
“Tô Hiểu Đồng, ngươi    lương tâm! Đại phòng các ngươi  việc vùi đầu kiểu gì? Nhìn vóc dáng các ngươi , cho dù  vùi đầu ,  thể nuôi sống  bản  ? Nói cho cùng, các ngươi vẫn là dựa dẫm  khác. Đừng    ơn, còn há cái miệng lải nhải  bậy  bạ.”
Tô Hiểu Đồng tức giận hỏi ngược : “Nói như , chúng  ngày ngày vùi đầu  việc, cũng  nuôi sống  chính  ?”
Tô Lão Thái trợn trắng mắt: “Ngươi  là  .”
“Vậy thì   ngươi dám khẳng định chúng   thể nuôi sống bản ?” Câu hỏi   một  nữa x.úc p.hạ.m đến uy quyền của Tô Lão Thái.
Tô Lão Thái  dậy,  ngừng nghỉ mà mắng mỏ: “Ngươi   nuôi sống  bản ? Ngươi  thể vác   thể gánh ? Nếu tách bốn  đại phòng các ngươi ,  đảm bảo các ngươi  sống nổi quá ba ngày. Hừ!”