“Không cần ngươi.” 
 Triệu Cẩm Xuyên lạnh lùng từ chối.
Hắn kéo cánh tay của Tô Hiểu Đồng lên, khoác qua vai ,  khom  xuống,  cúi thấp .
Xác nhận nàng     lưng ,   thẳng dậy, khẽ nhún vai một cái, liền dễ dàng cõng Tô Hiểu Đồng   đang hôn mê, gần như mất hết ý thức.
Thác Bạt Phong  thấy nàng nhắm chặt đôi mắt, ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ   ?”
Triệu Cẩm Xuyên đáp: “Không . Cung tên  đất là của ngươi đấy.”
Đó là cung tên của Tô Hiểu Đồng, lúc nãy còn  kịp thu   gian.
Thác Bạt Phong nhanh chóng nhặt lên, đeo   lưng.
Lương thực  lấy sạch,  cảm thấy tay  quá trống trải nên tiện tay gom thêm mấy món vũ khí còn vương vãi bên xác địch.
Như  truyền cảm hứng, Dung Hạnh cũng  nhặt vài thanh đao ôm theo.
Triệu Thất  thương,  tiện dùng sức, chỉ đeo theo cung tên của Triệu Cẩm Xuyên.
Trời  còn sớm nữa, năm  lập tức men theo con đường ban đầu  về.
Triệu Cẩm Xuyên   dẫn đầu, dù đang cõng Tô Hiểu Đồng, bước chân  vẫn vững vàng và nhẹ nhàng.
Tô Hiểu Đồng gầy yếu đến mức khiến  khác xót xa.
Trong lòng   khỏi tự hỏi: Nàng    chẳng lẽ   cơm ăn ? Gầy đến thế  ư? Xem     để nàng ăn nhiều hơn mới .
  cũng thấy kỳ lạ: Một Tô Hiểu Đồng tài giỏi như ,     để  nhà bắt nạt mà  hề phản kháng?
Câu trả lời là: Không thể nào.
Người   "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", dựa  hiểu  hiện tại của  về Tô Hiểu Đồng, nàng  bắt nạt  khác  là  lắm ,   thể để  khác bắt nạt ?
Vậy nên, lời giải thích duy nhất chính là: Tô Hiểu Đồng bây giờ  còn là Tô Hiểu Đồng   nữa.
Chỉ trong khoảnh khắc,  bỗng nghi ngờ: Tô Hiểu Đồng  khi nào...   là ?
 nàng đang   lưng , ấm áp, chân thật đến , cảm giác   khiến  phủ nhận ý nghĩ đó.
Thôi kệ, nghĩ nhiều đau đầu,  cũng !
Khi lên đến đỉnh núi, họ  thể  thấy cảnh tượng phía  chân núi.
Triệu Thất bỗng  đầu , hoảng hốt kêu lên: “Thiếu gia, mau   núi!”
Triệu Cẩm Xuyên theo hướng  chỉ  xuống, chỉ thấy  quan đạo hỗn loạn phía  là vô  ngọn đuốc đang rực cháy – quân đội Nhung Khương  phóng ngựa tiến đến!
Ngựa chạy nhanh, đương nhiên đến sớm hơn dự đoán của họ.
Cảnh tượng đó, nhóm  đang vác lương thực do Ngụy Đại Chùy dẫn đầu cũng  thấy.
Trong lúc kinh hãi,   đều cảm thấy tiếc nuối –  lương thực  vác kịp, e là  rơi  tay quân Nhung Khương .
Để tránh  phát hiện, Ngụy Đại Chùy tăng tốc, giục   nhanh chóng rời 
Khi về đến trại Ngư Long,  là lúc trời gần sáng.
Mọi  kiểm  – trại Ngư Long  hơn 70  tham gia, mỗi  vác một bao lương thực, so với dân làng Ngư Loan thì nhiều hơn vài chục bao.
Người dân làng Ngư Loan do thợ săn Tống dẫn đầu, chỉ  hơn 30 , nhưng cũng mang về  hơn 40 bao – ước chừng gần 5.000 cân lương thực.
Xét thấy trại Ngư Long đông , mà cũng thấy dân làng Ngư Loan khốn khổ, tay trắng  chạy nạn, Ngụy Đại Chùy hào sảng quyết định: Ai vác bao nào thì bao đó thuộc về  đó,  tranh chấp,  nợ nần.
Dân làng Ngư Loan  hơn 70-80 hộ, nhưng chỉ  hơn 30 hộ dám tham gia cướp lương.
Nếu chia đều, thì hơn 40 hộ còn  chẳng  hạt nào.
Tôn Hồng Binh thấy   nỡ, liền đưa  một bao mà con trai ông mang về .
Thấy , những nhà  hai bao cũng  lượt góp  một bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-nong-dan-bat-dau-trong-trot-tu-luc-chay-nan/chuong-98-toi-qua-la-nguoi.html.]
Cuối cùng gom  hơn 1.000 cân lương thực, chia cho các hộ   – mỗi nhà   30 cân.
Có  chê ít, nhưng cũng chẳng thể ép ai chia thêm.
Họ chỉ  tiếc nuối trách bản  –   cướp lương dễ  thì  theo .
Không ai hy sinh, chỉ vài   thương nhẹ. Trong mắt họ, như thể quân Nhung Khương ngốc nghếch, để sẵn lương thực đó chờ họ đến lấy.
 những  từng tham chiến chẳng ai mở miệng. Bởi chỉ  họ mới hiểu rõ chiến trường ác liệt và nguy hiểm thế nào. Một phút sơ sẩy là bỏ mạng như chơi
Họ xem Thác Bạt Phong là  nhà Tô Hiểu Đồng.
Thấy   mang bao nào về, khi chia lương,     một lời  tự động chia cho nhà Tô Hiểu Đồng một bao.
Nghe  nàng vẫn còn hôn mê, chẳng ai trách Thác Bạt Phong  mang theo lương, ngược  còn lo lắng cho nàng.
Trên chiến tường, ai cũng  nàng  giúp đỡ họ thế nào, trong lòng đều tràn đầy cảm kích.
Dự tính ban đầu là nghỉ  một ngày ở trại Ngư Long  lên đường.   ngờ Tô Hiểu Đồng ngủ mãi  tỉnh.
Người trong làng mời đại phu Tôn đến xem bệnh cho nàng.
Sau khi bắt mạch, đại phu  chẳng phát hiện  bệnh trạng gì bất thường.
Ông đành định dùng kim châm cứu để kích thích huyệt vị, ép nàng tỉnh .
Triệu Cẩm Xuyên lập tức ngăn cản:
“Không cần! Ngươi châm nàng, nàng đau đấy! Huống hồ ngươi  chắc chắn chữa , châm loạn mấy cái cũng chẳng ích gì.”
Đại phu đúng là cũng  chắc chắn, lúng túng hỏi:
“Vậy… chẳng lẽ chúng  cứ mặc kệ ?”
Triệu Cẩm Xuyên trầm ngâm gật đầu:
“Ừ,  thấy nàng chỉ là mệt quá. Ngủ đủ  tự khắc tỉnh.”
Nói là , nhưng  vẫn lo lắng.
Tô Hiểu Đồng ngủ  giường,  thì suốt hai ngày hai đêm  rời khỏi bên nàng.
Hai ngày trời,   chợp mắt lấy một .
Đến đêm thứ ba,  mệt đến mức gục luôn   nàng, chẳng hề  .
Quả thực, nàng chỉ là đang ngủ mà thôi.
Tinh thần lực  tiêu hao quá mức, cơ thể  còn chút sức lực, chỉ  thể hồi phục bằng cách ngủ say.
Nếu ở hiện đại, gặp tình trạng , nàng  thể ngủ mười ngày nửa tháng. Còn hiện tại, mới ngủ  ba ngày, nàng  cảm thấy  gì đó đè nặng   – như thể cả ngọn núi đang ép xuống .
Chuyện gì thế ?
Nàng cố gắng giãy giụa trong mơ, nhưng ngọn núi  quá nặng, nàng đẩy mãi  .
Khi ý thức dần tỉnh, nàng mở bừng mắt, giữa ánh sáng mờ mờ, chỉ thấy một cái đầu đang gục  n.g.ự.c .
Cảm giác  xâm phạm trỗi dậy!
Cũng may là còn đắp chăn, chứ  thì...
Ngạt thở vì  đè nén, Tô Hiểu Đồng hít sâu một , đưa tay đẩy cái đầu  .
Sức nàng  hồi phục, cánh tay yếu ớt, đẩy mãi mới dịch  cái đầu xuống.
Chủ nhân cái đầu  hẳn là quá mệt, vẫn chẳng tỉnh, chỉ trượt xuống cạnh nàng, vòng tay ôm lấy, co  ngủ tiếp.
Tô Hiểu Đồng choáng váng: