“Thầy Hàn Kiêu đừng lo lắng, em với đạo diễn Từ cảnh cuối cùng chúng dùng thế .” Hứa Tân Di .
Dưới ánh mắt trong sáng mềm mại , đáy lòng Hàn Kiêu mạnh mẽ dâng trào, theo bản năng tránh ánh mắt đối diện với Tân Di, âm thầm điều chỉnh hô hấp : “Không cần.”
Hứa Tân Di Lạc Kiệt đang ở bên ngoài.
“Thầy Hàn, xác định cần ? Thật liên quan nhưng nếu bất cứ tiếp xúc mật nào với thì chúng thể dùng thế , cần miễn cưỡng chính .” Đối với , Hứa Tân Di luôn sự kiên nhẫn và ôn nhu.
Trong thời gian , tất cả những tình huống của Hàn Kiêu đều khuyên , cố gắng vượt qua nhưng ai cần miễn cưỡng chính .
Rõ ràng đang là mùa đông, rõ ràng đối với cảnh tiếp xúc mật tiếp theo vô cùng khẩn trương thế nào, nhưng Hàn Kiêu cảm thấy đôi mắt trong suốt cùng giọng điệu ôn nhu , dường như sự an tâm nay từng .
Phần sợ hãi hình như cũng bớt nhiều.
Hắn ép về phía Hứa Tân Di, “ là diễn viên, đây là việc .”
“... Được .”
Lý Hàn Tinh phim xong , một bên xem kịch .
Với mức độ chán ghét của Hàn Kiêu đối với Hứa Tân Di mấy ngày nay, cảnh diễn tiếp theo trò để xem.
“Các bộ phận chuẩn , cảnh thứ 10 của Hoàng Đồ thứ nhất, bắt đầu.”
Thích khách vô cùng nhiều, Hứa Tân Di và Hàn Kiêu sức c.h.é.m giết, đột nhiên từ chô tối mũi tên b.ắ.n lén về phía Hàn Kiêu, mà vì cứu Hàn Kiêu, Hứa Tân Di bỗng nhiên dùng đẩy Hàn Kiêu , bản cứ vì trúng tên mà rơi xuống nước.
Hàn Kiêu c.h.é.m g.i.ế.c từng thích khách còn bờ, thấy chút do dự nhảy xuống hồ, bơi về phía Hứa Tân Di.
Hứa Tân Di ở trong nước nhắm nghiền hai mắt, vết thương trúng tên ở ngay ngực, cứ ở trong nước lan một bông hoa máu.
Người ở trong nước, Hàn Kiêu cố sức mở mắt Hứa Tân Di nhân viên công tác cố định trong nước, tứ chi dần dần cứng ngắc.
Hai yên trong nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-103.html.]
“Có chuyện gì xảy ?” Đạo diễn Từ ở bên cạnh máy thấy Hàn Kiêu chần chừ tới, hai mày nhíu chặt.
ngay đó, ông từ trong máy thấy Hàn Kiêu mạnh mẽ bơi về phía Hứa Tân Di, ôm cô trong ngực, sức hướng đến chỗ ánh đèn ở mặt nước mà bơi lên.
Hai đó nổi lên khỏi mặt nước.
“Cắt— Rất ! Hay lắm!”
Hiện tại là đầu đông, thời tiết rét lạnh, Hứa Tân Di và Hàn Kiêu cả ướt đẫm, trợ lý đưa cho hai hai cái khăn lông.
Hàn Kiêu nắm lấy tay Hứa Tân Di, đó cảm thấy như điện giật mà buông : “Không chứ?”
Hứa Tân Di lắc đầu: “Không .”
“Tân Di, Hàn Kiêu, hôm nay xong cảnh , thôi, hai may về khách sạn tắm rửa quần áo , đừng để cảm lạnh.”
Đạo diễn Từ lên tiếng đề nghị, trợ lý vây quanh hai đang ướt sũng vội vàng rời khỏi phim trường.
Lý Hàn Tinh mắt thấy Hứa Tân Di thuận lợi xong cảnh đó, tức giận dậm chân rời .
Ông xem cảnh , đạo diễn Từ hài lòng, lúc Hàn Kiêu dừng một lát giống như đang điểm thêm cho đoạn phim sự mới mẻ, khiến cảnh hôm nay càng thú vị.
“Được , hôm nay đến đây thôi vất vả , kết thúc công việc!”
Tiếng hoan hô vang lên, nhân viên đoàn phim bắt đầu thu dọn thiết trở về khách sạn.
“Trần Dương, bọn họ tới là để thu dọn phim trường, thu dọn xong thì lấy tiền công, theo dõi một chút nha.”
Nhân viên sân khấu tên là Trần Dương gật đầu: “Được đạo diễn.”
Năm theo nhân viên phim trường cứ bắt đầu bắt tay dọn dẹp đồ đạt, gỗ tròn lớn cùng với nhựa plastic cự thạch đều cần dọn ngoài, đây là đạo cụ của rạp phim, ngày mai còn đoàn phim khác cần dùng tới.
Trần Dương ở một bên xem xét, trong bốn thì ba là công nhân cao lớn cường tráng, duy chỉ một dáng gầy gò, im lặng lên tiếng dùng cơ thể gầy ốm của khiêng gỗ tròn nặng ngoài.