Bác sĩ tâm lý?
Hứa Tân Di như điều suy nghĩ về phía phụ nữ đeo kính .
Hàn Kiêu bệnh tâm lý?
Ngẫm cũng đúng.
Áp lực công việc mỗi ngày đều lớn như , thêm bí mật xu hướng t.ì.n.h d.ụ.c bình thường giữ ở trong lòng mấy chục năm thể , mỗi ngày còn fan nữ vây quanh quấy rầy như , chút gian riêng nào cho bản , bệnh tâm lí cũng đúng thôi.
Nghĩ như cô càng thấy Hàn Kiêu thật đáng thương.
Tuy rằng lớn lên với vẻ ngoài trai, diễn xuất , giải thưởng nhận bao nhiêu cho đủ, tuổi trẻ nổi danh thậm chí còn chỗ cao trong xã hội , bình chọn là chồng quốc dân của cô gái, tiền thế, mắt chớp cũng thể mua một căn trong nhất phẩm Lan Đình, thế mà…
Đáng thương? Đáng thương chỗ nào?
Không so sánh thì đau thương.
Chẳng lẽ cô đáng thương ?
Mỗi ngày cô đều tên chó Dịch Dương tàn phá!
Hứa Tân Di thật lo lắng nếu Dịch Dương tiếp tục bám dính lấy cô mãi tới khi cô già , mấy tiểu thịt tươi cũng còn cô nữa bây giờ?
Cô lấy chiếc gương đang đặt ở cuốn kịch bản lên , bên trong là khuôn mặt xinh của cùng với làn da trắng mềm.
Hạ quyết tâm chờ xong bộ phim nghỉ ngơi một thời gian, chăm cho da càng ngày càng lên.
Ngay khi Hứa Tân Di đang đánh giá , cô gái đeo kính bên cạnh Hàn Kiêu cũng đánh giá cô.
Lạc Kiệt như gì nên cũng liếc Hứa Tân Di một cái, hỏi cô: “Sao ?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Rõ ràng bệnh tình của Hàn Kiêu đang chuyển biến lên, cũng đề nghị và các diễn viên nữ diễn chung xem thể vượt qua chướng ngại tâm lý , thế nhưng theo như và xem qua, dường như hề khỏe lên, thậm chí còn trở về vạch xuất phát? Hàn Kiêu, như với mỗi Hứa Tân Di , là với khác cũng như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-122.html.]
Hàn Kiêu một bên cúi đầu xem kịch bản, gì.
Người phụ nữ đeo kính vẻ mặt cũng gì, suy nghĩ một lát thì mở miệng: “Như , buổi tối về khách sạn chúng chuyện một chút.”
Hàn Kiêu xoa xoa huyệt thái dương: “Được.”
Vừa dứt lời gặp Hứa Tân Di chạy tới.
“Thầy Hàn, lát nữa diễn cảnh khó tí, phiền chỉ dẫn một chút, cảnh cuối nếu như tiện thể tìm đạo diễn gọi thế đến, cần cảm thấy khó xử.”
Hàn Kiêu tựa như thế nào, năm ngón tay cong cong nắm chặt kịch bản, cứng ngắc thốt một chữ: “Được.”
“Thầy Hàn, Tân Di, đây chút .” Đạo diễn Từ đang chân tường thành cùng với thầy võ thuật thương lượng cảnh cuối cùng ở thành nên tiện thể gọi hai đến.
Hàn Kiêu dậy, cùng Hứa Tân Di đến chân tường thành.
Người phụ nữ đeo kính bóng lưng hai , kì quái hỏi Lạc Kiệt: “Sao… vị Hứa tiểu thư bệnh của Hàn Kiêu?”
Lạc Kiệt một mặt mờ mịt: “Không thể nào? Chưa từng qua mà?”
Đạo diễn Từ đang chân thành bàn bạc với huấn luyện viên hướng dẫn võ thuật vài động tác chuyên nghiệp, thấy Hứa Tân Di và Hàn Kiêu tới, : “Tân Di, Hàn Kiêu, động tác cuối của hai tuyệt đối cẩn thận, đặc biệt là Hàn Kiêu , khi Tân Di từ thành rơi xuống ôm lấy cô lăn một vòng bãi cỏ, nếu cảnh hai thể thành trong một thì chia thành hai cảnh để cho xong, thứ nhất chúng đảm bảo an , Hàn Kiêu, cảnh cuối cùng thành vấn đề chứ?”
Hàn Kiêu nhất trả lời.
Hứa Tân DI sự do dự của : “Đạo diễn Từ, cảnh cuối cùng khá nguy hiểm, để thế , hậu kì chụp mặt Hàn Kiêu ghép là .
Đạo diễn Từ về phía Hàn Kiêu.
Hàn Kiêu : “Không cần thế .”
“Vậy , cảnh cuối cùng chúng thử một , nhất định đỡ Tân Di.”
Hàn Kiêu từng học qua võ thuật, lúc ở mấy bộ phim khác từng những động tác còn nguy hiểm hơn thế , Tân Di cô đương nhiên yên tâm.