Nói xong ông hỏi: “Không thương chứ?”
“Không .”
“Vậy , dọn dẹp chỗ một chút, những khác chuẩn cảnh tiếp theo.”
Màn cuối cùng Hứa Tân Di và Hàn Kiêu nhảy xuống tường thành là cảnh cuối liên quan đến thành , nên khi xong ở đoàn bên cô tiếp tục đến trường tiếp theo phim.
Nhân viên đoàn phim cùng với vài công nhân trong rạp nhanh chóng thu dọn đồ lặt vặt bên trong, chuẩn cho đoàn kế tiếp sử dụng.
“ , tay chân của thể nhanh hơn ? Hôm qua xin nghỉ bệnh đến, thấy bây giờ sắc mặt ? Nhanh lên đừng lề mề, nhận tiền lương nữa đấy?”
Tên công nhân mắng đội mũ nên thấy rõ mặt, đang khom mang khối gỗ tròn cồng kềnh dời qua một bên nhưng do khối gỗ quá nặng cơ thể sức lực mà cố lắm cũng nhúc nhích nổi.
“Được , xong hôm nay thì nghri , hai mấy đây, dịch chuyển cái chỗ khác .”
Tên công nhân yên tại chỗ, trơ mắt hai gã công nhân khác nâng khối gỗ mất, tiến lên tính giải thích với phó đạo diễn vài câu.
“Thật xin , hai ngày nay cơ thể khỏe lắm cho nên…”
“Cơ thể khỏe thì ở nhà nghỉ ngơi cho , đừng chậm trễ công việc của .”
“Anh cho một cơ hội nữa , nhất định sẽ việc thật .”
“Đi đừng cản đường.”
Hứa Tân Di ở một bên kết thúc công việc chuẩn theo đoàn phim rời khỏi phim trường, tiếng tranh chấp bên , dường như âm thanh quen thuộc.
Vậy nhưng trong nhất thời đó là giọng của ai.
Hơn nữa với dáng đó, cao cao gầy gầy, chút quen mắt.
“Chị Tân Di, ? Để quên thứ gì hả?”
“Chờ một chút.” Hứa Tân Di lòng mang nặng sự tò mò, về phía mấy công nhân .
Chỉ liếc mắt một cái, tên công nhân cao gầy vội vàng kéo mũ thấp xuống, bước nhanh đến cửa phim trường rời .
“Đứng .” Hứa Tân Di mở miệng gọi.
Người đúng thật yên tại chỗ.
“Quay đây.”
Người đàn ông nhúc nhích.
“ bảo đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-124.html.]
Nhìn bóng lưng, nọ hẳn là rời , chân cứng ngắc một hồi lâu, vẫn là chậm rãi xoay .
“Ngẩng đầu lên cho xem.”
chẳng những , ngược hai chân còn lùi về phía vài bước.
Hứa Tân Di gì kiên nhẫn như , tiến lên một bước liền kéo mũ xuống.
“Giang Niệm? Sao là em?” Hai mắt Hứa Tân Di sáng lên: “Sao em ở đây?”
Giang Niệm mấp máy môi, Hứa Tân Di một cái, nhanh chột mà im lặng.
“Em …” Hứa Tân Di đánh giá đứa nhỏ xui xẻo từ xuống , so với Giang Niệm đây mà cô thấy, hiện tai càng gầy ít, tất cả đều là bụi, sắc mặt cũng khó coi, xương gò má và khóe mắt mơ hồ mấy chỗ bầm tím thấy rõ.
Hiện tại mới bao lâu ? Sao lăn lộn đến mức thành cái dạng ? Tuy vẫn trai.
“Em việc ở đây.”
“Chị nhắn tin cho em em trả lời chị?”
“Em…” Giang Niệm dường như chút khẩn trương, chỉ còn đôi mắt trong trẻo đang chớp chớp, dáng vẻ hốt hoảng lúng túng trong mắt Hứa Tân Di khiến cô thấy đáng yêu.
Hứa Tân Di vỗ vỗ bụi mũ , nhón chân lên đội cho : “Được , em theo chị.”
Giang Niệm như thể tin : “Đi với chị?”
Hứa Tân DI mớ hỗn độn mặt đất, “Chẳng lẽ em còn giúp việc ở đây?”
Cô chú ý tới vết xước ngang dọc mu bàn tay của Giang Niệm, nhíu mày: “Đôi tay như để thương nhiều thế?”
Giang Niệm vội vàng dùng tay áo dài che mu bàn tay đầu vết thương, cúi đầu : “Sẽ thôi.”
Cách đó xa—
“Hàn Kiêu, cái gì đấy?”
Hàn Kiêu yên lặng thu ánh mắt.
“Không gì.”
_________
Hứa Tân Di cũng nghĩ tới sẽ gặp Giang Niệm ngay cảnh .
Đứa trẻ xui xẻo một hai tháng mới gặp, vẫn là một thiếu niên rạng rỡ ánh mặt trời cùng với tuổi xuân, tuy rằng tình cảnh hổ thế nhưng đến cũng lưu lạc thành dạng .
Nhìn vẻ mặt Giang Niệm mệt mỏi chịu nổi, mặt mày xám , trong thời gian đoán chắc khỏe lắm.