“Ông xã?”
Dịch Dương đúng là một kì quái, thật sự ngoan độc, thậm chí khi mặt biến sắc khi uống một tách cà phê đen, ngay cả một ngụm đường cũng ăn.
Không dị ứng thể ăn, mà là thích ăn.
Dịch Dương cô chớp mắt, đáy mắt tựa như đang cảnh cáo cô đừng , nhưng Hứa Tân Di vất vả lắm mới cơ hội , chịu buông tha, cô giả mù sa mưa hỏi: “Ông xã, bộ hợp khẩu vị ? Hay thích?”
Đôi mày Dịch Dương nhíu chặt tựa như thể kẹp c.h.ế.t con ruồi, nửa ngày mới chịu cúi đầu cắn một miếng bánh mì nướng, nhai nhai hai cái bỗng nhiên dừng , đôi mắt chằm chằm Hứa Tân Di dựa như thể ngay lập tức bốc hỏa.
Cảm giác một miệng dầu hiện tại nuốt thật thể nuốt, nôn càng thể nôn, hầu kết chuyển động lên xuống, miếng bánh mì khó khăn lắm mới nhai nuốt .
Ăn một miếng cảnh cáo, Hứa Tân Di mặc kệ phớt lờ .
Cả hai miếng bánh mì nướng cứ như Hứa Tân Di đút hết bộ.
Bàn tay Dịch Dương giấu bàn dần buông lỏng, mặt đổi sắc bảo thím Trương trong nhà bưng tới hai ly cà phê, một ly trong đó đặt mặt Hứa Tân DI.
Dịch Dương chậm rãi bưng cà phê uống một ngụm, “Em thích uống cà phê cho nên bảo thím Trương tiện thể pha cho em một ly.”
Cà phê đen thêm đường thêm sữa, đắng đến mức khiến buồn nôn.
Hứa Tân Di chột : “Em thích…”
Cà phê đưa đến bên miệng cô.
Nụ môi Hứa Tân Di đột nhiên cứng đờ.”
— “Ấu trĩ! Ấu trĩ! Ấu trĩ!”
— “Còn thể ấu trĩ hơn nữa ? Có cần tính toán chi li như ? Tại hẹp hòi như thế?”
— “Đồ đàn ông xa, coi như lợi hại.”
Một thù trả một thù, Hứa Tân Di liền uống hết ly cà phê Dịch Dương đưa tới, ánh mắt từ ái của Dịch lão .
Cà phê bụng, vị đắng lưỡi quả thực khó thể rõ, Hứa Tân Di sớm cảm nhận một chút tư vị mang thai, thiếu chút nữa tạm biệt thế giới xinh .
“Ông xã, cảm ơn .”
— “Anh chờ đó cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-19-dien-tro.html.]
Dịch lão , đáy mắt càng hiện lên nét sâu hơn.
Dịch Dương đứa trẻ giống cũng giống ba nó, giống bà nội nó mặt lạnh tim cũng lạnh, nếu như bên cạnh nó thể nhiều bao bọc trái tim nó, giờ cũng cảm thấy yên tâm hơn.
“Lúc còn viện dưỡng bệnh, quan hệ hai vợ chồng còn lạnh nhạt, bây giờ từ viện trở về tình cảm lên ?”
Vẻ mặt Dịch phu nhân khó diễn tả, khó khăn : “Tình cảm… thể bồi dưỡng mà.”
Dịch lão dường như manh mối gì, : “Cũng đúng.”
“Báo thù xong” Dịch Dương đồng hồ đeo tay, “Ông nội, thời gian cũng còn sớm, con , ông ở nhà nghỉ ngơi cho , con trở về tâm sự với ông nội.”
“Đi .”
Dịch Dương dậy ngoài.
“Ông xã, cà vạt của hình như lệch .” Dịch Dương cúi đầu thoáng qua, đang chuẩn tự sửa cà vạt thì Hứa Tân Di dậy, lưng về phía Dịch lão đưa tay chỉnh cà vạt cho Dịch Dương, thế nào “ cẩn thận” dùng sức quá mạnh, thắt một cái như khóa cổ, Dịch Dương thiếu chút nữa nôn bữa sáng ăn lúc nãy.
Dịch Dương ho mạnh hai tiếng.
Hứa Tân Di vội vàng xin . “Em xin , em cố ý, ông xã chứ?”
Dịch Dương đè nén sự tức giận, từ trong miệng cứng ngắc thốt mấy chữ, “Không , .”
“Chờ một chút.” Hứa Tân Di ngửa đầu bĩu môi.
Nhìn Hứa Tân Di miệng đầy dầu mỡ, Dịch Dương gằn từng chữ nghiến răng nghiến lợi : “Lại, , cái, gì, ?”
“Ông xã, hôn một cái.”
Dịch Dương: “...”
Đương nhiên, hôn là chuyện thể nào.
Vừa nghĩ tới biểu cảm táo bón của Dịch Dương khi rời khỏi nhà cũ, Hứa Tân Di chỉ cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, hai năm qua cố nén nghiện uất ức, hiện tại giải tỏa phân nửa.
Dịch lão hiền từ: “Nào, kể cho ông nội thử hai đứa biến thành như .”
“Như ?” Bánh mì nướng bơ mật ong mà Dịch Dương ăn là ly cà phê đen đường sữa mà cô uống?
Dịch phu nhân giải vây cho Hứa Tân Di, “Cha, chuyện của bọn nhỏ cha đừng quan tâm, việc cần thiết bây giờ là cha dưỡng cho sức khỏe của lên .”