Cô xin mối thù chuyện cô cô mất mặt mặt khác.
“Hứa Tân Di tiểu thư giá hai trăm bốn lăm vạn, ai giá cao hơn nữa ?”
“245 vạn một.”
“245 vạn hai.”
Người chủ trì đảo mắt trường, chùy gỗ tay giơ lên, đợi một giây cuối cùng dứt khoát gõ xuống.
Giá cả của bức tranh tăng gấp bốn giá của cả vốn của nó, vì hơn quá cao, nếu tiếp tục lên giá thì đáng, căn bản đáng giá để bỏ nhiều tiền như .
Hứa Vi Nhân suy nghĩ liên tục, bức tranh mấu chốt chỉ đơn giản là cô lấy để lấy lòng cha Giang Hoài, nên thể để thua Hứa Tân Di.
Cắn răng, giơ bảng lên một nữa.”
“Hứa Vi Nhân tiểu thư giá hăm trăm năm mươi vạn.”
“250 vạn thứ nhất!”
“250 vạn thứ hai!”
*Khoảng 8.750.000 tỷ.
“Có ai giá cao hơn ? 250 vạn thứ ba! Thành giao! Chúc mừng Hứa Vi Nhân tiểu thư.”
Tiếng vỗ tay trường vang lên như sấm.
Coi tiền như rác, đây đúng thật là coi tiền chẳng là gì.
Hứa Vi Nhân mỉm hiệu.
Hứa Tân Di cúi đầu, cẩn thận còn thể thấy bả vai cô đang run lên.
Người ngoài ai rõ còn cho rằng cô đây là vì thể lấy bức tranh nên mới đau lòng như .
— “250 vạn c.h.ế.t , chơi , hừ, cửa đấu với ?”
Dịch phu nhân liếc Dịch Dương một cái hiệu.
Dịch Dương hiểu, lấy ánh mắt nhiều câu hỏi .
Dịch phu nhân trợn mắt đứa con trai ngốc của một chút, an ủi Tân Di: “Tân Di đừng buồn như , chỉ là một bức tranh mà thôi, cha ông thích tranh vẽ, ông nội con chỉ thích câu cá mà thôi, nếu như con thật sự tặng thì cứ tìm cái cần câu nào đó một chút tặng ông là , ông khẳng định sẽ vui đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-197.html.]
Hứa Tân Di nhịn , bi thương ngẩng đầu: “Có thật ạ?”
“Đương nhiên là thật , lừa con gì?”
Hứa Tân Di thở phào một : “Vậy chắc con nhớ lầm , may mà con bỏ 250 vạn để mua bức tranh , bằng sẽ cực kì lãng phí.”
Liên tiếp thất bại, Hứa Vi Nhân hít một thật , mặt bao nhiêu cô chỉ thể mỉm gượng gạo với bọn họ, nhưng tay nắm chặt thành quyền để lộ nội tâm đang tức giận đến chết.
Cho dù là ai chỉ cần bỏ nhiều hơn 100* vạn còn vui nữa , đằng cô bỏ quá nhiều thế .
*Khoảng 3.500.000 tỷ.
Giang Hoài mặt đổi sắc cô một cái, gì thêm.
“Kế tiếp đây chính là món vật phẩm đấu giá mà các vị phu nhân đều yêu thích, đây là một chiếc nhẫn kim cương nạm bảo thạch huyết hồng.”
Trên sân khấu một hộp nhẫn từ từ mở , ở giữa hộp một chiếc nhẫn bên là viên hồng ngọc đỏ tươi nóng bỏng hệt như một ngọn lửa.
“Mọi đều đó nhẫn kim cương hồng ngọc huyết hồng , nếu viên hồng ngọc càng đỏ càng mỹ lệ thì càng giá trị cao, chiếc nhẫn ruby 10 carat chính là do Triệu phu nhân quyên tặng cho, món hàng giá khởi điểm 280 vạn, mỗi giá ít hơn 10 vạn, bắt đầu đấu giá!”
280 vạn, đối với chiếc nhẫn ruby 10 carat mà thực giá cả chẳng đáng là bao, thậm chí còn tính là ít.
Hứa Tân Di mắt rời khỏi chiếc nhẫn hồng ngọc đỏ hồng , dường như tình thế bắt buộc bắt đầu giơ bảng lên.
“Hứa Tân Di tiểu thư giá 290 vạn.”
“Tiền tiểu thư giá 300 vạn.”
“Hứa Vi Nhân tiểu thư giá 320 vạn.”
Trong lúc nhất thời âm thanh giá ngừng vang lên dứt.
Quả nhiên, đối với mấy thứ như đồ trang sức thì phụ nữ chỉ thêm bớt, giá nối liền dứt, mấy lượt lên lên xuống xuống, chiếc nhẫn hồng ngọc nâng giá lên tới 610 vạn.
“610 vạn thứ nhất!”
“Hứa Vi Nhân tiểu thư giá 620 vạn.”
Hứa Tân Di hình như tranh với cô tới cùng, cũng giơ bảng lên.
“Hứa Tân Di tiểu thư giá 630 vạn.”
Người ở chỗ ai cũng thấy chỉ cần là đồ Hứa Tân Di và Hứa Vi Nhân đối đầu , giá cả chắc chắn sẽ nâng lên ngừng, là những thứ mà những dùng lí trí để đấu giá thể chơi .