―― "Lúc mà những lời như , thật sự là quá đáng!"
Hứa Tân Di tiếng lòng của Dịch Dương, nghĩ nghĩ, điều mà xin : "Em xin , là em sai, là hôm nay em cẩn thận, em sẽ vội vàng mà đường nữa."
"Không nữa." Dịch Dương : "Sau ngoài sẽ cho tài xế đưa em ."
Hứa Tân Di sửng sốt, kịp phản ứng cao giọng : "Anh ý gì? Không cho em lái xe nữa ? Em lái xe nhiều năm như , chỉ là hôm nay sơ suất một chút thôi, kỹ thuật lái xe của em , em cần tài xế!"
"Em cần."
"Không cần!"
―― "Đâm xe thành như mà còn dám kỹ thuật lái xe của ? Thật quá đáng!"
―― "Không , ít nhất trong nửa năm cho cô lái xe nữa."
Hứa Tân Di trừng mắt Dịch Dương, nhượng bộ.
Dịch Dương thèm để ý tới cô, mặt mày ủ dột ở một bên, cũng thèm cô lấy một cái.
Nơi xảy chuyện vốn dĩ cách nhà cũ xa, đến mười phút về tới nơi, Dịch lão và Dịch phu nhân đang sốt ruột chờ đợi ở lầu phòng khách, thấy trở về liền vội vàng kéo Hứa Tân Di hỏi han: "Không chứ? Nghe Dịch Dương con đ.â.m xe? Không thương chứ?"
"Ông ơi, , , con thương."
Hai đồng loạt thở dài.
"Con bé , con cẩn thận như , may mắn là thương, chú ý hơn đấy."
Dịch Dương từ ngoài cửa bước , chân hề dừng , qua phòng khách lên thẳng lầu, Hứa Tân Di gọi một tiếng cũng phản ứng.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Hứa Tân Di, Dịch lão và Dịch phu nhân liếc mắt .
"Con thật là hấp tấp, con lúc nãy Dịch Dương nhận điện thoại sắc mặt đáng sợ đến mức nào , giày cũng kịp chạy ."
Lúc Hứa Tân Di mới phát hiện Dịch Dương đang mang đôi dép lê trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-351.html.]
Tâm trạng còn đang tức giận Dịch Dương đột nhiên bình trở , hiểu xen lẫn một chút áy náy khó tả.
"Con xin ông, , để lo lắng ."
"Con là , mau lên xem Dịch Dương thế nào ."
Hứa Tân Di gật đầu, lên lầu về phía thư phòng.
Đứng cửa thư phòng, Hứa Tân Di nở nụ : "Chồng..."
"Anh chỉ hai chuyện, thứ nhất, ngoài sẽ cho tài xế cùng em, cho phép em tự lái xe nữa, thứ hai, tự về phòng ngủ , bây giờ đang tức giận, lát nữa sẽ ngủ với em ."
Hứa Tân Di bĩu môi, cảm nhận bầu khí căng thẳng từ phía Dịch Dương, thức thời gần, xoay trở về phòng ngủ.
Một giờ sáng, giường bên cạnh Hứa Tân Di lún xuống, trong khoảnh khắc Dịch Dương xuống, một bàn tay vươn tới, ôm lấy eo .
Đèn trong phòng sáng, tắt.
Hứa Tân Di gối đầu lên vai , đôi mắt long lanh , trong đôi mắt trong veo là ánh mắt cầu khẩn giấu giếm: "Anh còn giận em ?"
―― "... Thôi bỏ ."
ngoài miệng : "Còn giận."
Hứa Tân Di nịnh nọt: "Đừng giận nữa mà, em sẽ nghiêm túc lái xe."
"Sau ?"
"Không nữa." Hứa Tân Di dỗ dành : "Ra ngoài sẽ tài xế cùng."
Chuyện để tính, qua mấy ngày nữa cô cũng tin Dịch Dương vẫn còn nhớ kỹ chuyện , cho dù nhớ, thì ở bên ngoài cô tự lái xe, chẳng lẽ Dịch Dương còn thể theo dõi cô 24/24 ?
Luôn thể tìm cơ hội thôi.
Bởi vì xảy chuyện , nên Hứa Tân Di ngoài đều tài xế cùng trong một thời gian dài, nhưng tài xế cùng, cũng cảm giác như đôi mắt đang chằm chằm , nhiều lúc đặc biệt tự nhiên.
Trong lòng cô hiểu rõ, Dịch Dương cũng là vì cho cô, lo lắng cho cô, nên cô mới nhẫn nhịn.