“Chẳng cả, nếu việc gì thì ngủ , đừng ở đây gây chuyện.”
Hứa Tân Di yên lặng trợn mắt.
“Nếu thể giúp em mua công ty, thể giúp em một việc nhỏ ?”
Dịch Dương nghi hoặc cô.
“Là như , em hủy hợp đồng với công ty, nhưng công ty chịu…”
“Vậy thì kiện , cần cho em mượn đoàn luật sư của công ty ?”
“... Em cảm ơn nhưng cái cũng cần, em luật sư .”
“Vậy em còn gì?”
— “Được , quên quên , đừng so đo với tên đần gì.”
“Là như …” Hứa Tân Di bình tinh thần, đột nhiên một giây biến thành một tiểu bạch thỏ lóc thảm thương, trách móc than vãn với Dịch Dương: “Bọn họ ăn h.i.ế.p em, lúc cho em kịch bạn , bây giờ gì qua tay cho diễn viên khác , còn phong sát em cho em diễn viên nữa, ông xã, em thật sự sợ hãi.”
Giọng , biểu cảm , lấy giải Oscar chắc chắn là do ông trời che màn mắt mấy ban giám khảo mà quên kéo lên.
Dịch Dương nhíu mày, “Nói chuyện đàng hoàng .”
Hứa Tân Di hắng giọng một cái: “Đạo diễn đoàn phim , chỉ cần em thể giải quyết tranh chấp với công ty, thì ông sẽ em đưa kháng nghị lên với nhà đầu tư, nhưng vấn đề là công ty chịu hủy bỏ hợp đồng với em, thời gian kiện tụng kéo dài, chờ tới khi phiên tòa kết thúc, sợ là đoàn phim cũng đóng máy , cho nên thể giúp em một tay cho em nhanh chóng hủy bỏ hợp đồng với công ty ?”
“Nhanh chóng hủy bỏ hợp đồng?”
“Có ?” Hứa Tân Di dùng ánh mắt mong chờ .
— “Nếu lấy phận tổng giám đốc của Dịch thị lá chắn, còn dẫn theo bảy, tám mươi tên bảo kê đến công ty bọn họ, Hứa Tân Di chắc chắn thắng .”
“...” Dịch Dương bất lực suy nghĩ về ông chủ Thiên Ngu: “ nhớ công ty của em là Thiên Ngu ?”
Suy nghĩ vài giây đó gật đầu: “Được, giúp em giải quyết.”
Hứa Tân Di vui mừng nhảy nhót, đột nhiên tên đần mắt cũng trở nên dễ hơn chút.
“Ông xã, thật , em yêu quá!”
— “Bảo vệ Hoàng Đồ .”
Đôi mày Dịch Dương nhướng lên: “Đợi , đoàn phim nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-65.html.]
Nụ mặt Hứa Tân Di dần biến mất, cẩn thận : “Hoàng Đồ.”
“Là kịch bản lúc em xem ở nhà?”
“, ?”
Dịch Dương cô, nhớ tới cảnh hôn giường với đàn ông khác, lạnh một tiếng: “Không giúp.”
Nụ mặt Hứa Tân Di biến mất : “... Chồng ơi, ?”
“Chẳng vì cái gì cả, giúp là giúp, còn chuyện gì em ngoài , đừng quấy rầy công việc của .”
— “Tên khốn kiếp đang đùa ?”
— “Hứa Tân Di đừng tức giận, nghĩ đến Hàn Kiêu, nghĩ đến cảnh hôn giường của mày và Hàn Kiêu, cảnh kích tình với Hàn Kiêu, nhịn xuống.”
Hai mắt của cô đẫm lệ đầm đìa, đáng thương : “Em là vợ của , hiện tại em gặp khó khăn thể giúp em ? Điều đối với mà , căn bản tốn nhiều sức mà.”
Dịch Dương chắc như đinh đóng côt: “Không là .”
“Sao ? Anh vợ của ở công ty khác gây khó dễ mà cũng bỏ mặc em luôn ?” Hứa Tân Du che miệng thút thít.
tên chó Dịch Dương đối với cảnh ướt át mắt vẫn cứng như sắt: “ là .”
Hứa Tân Di cắn chặt môi .
— “Mình vứt bỏ tôn nghiêm đến cầu xin , chịu nhục, ăn khép nép, nhận hết uất ức để tên khốn xem thường nhục mạ, đến cùng thế mà đùa giỡn !”
Dịc Dương: “...” Thật sự trở nên tức giận.
“Được , em chắc hẳn nỗi khổ , nếu em phiền nữa, việc , nghỉ ngơi sớm một chút, em về phòng .”
— “Tên chó chờ đó cho .”
Hứa Tân Di thất vọng xong lời liền nghẹn ngào rời .
Chờ khi Hứa Tân Di rời , trong đầu Dịch Dương liên tục vang lên câu cuối cùng của Hứa Tân Di khiến điếc tai, chữ màn hình máy tính cũng chẳng cái gì.
Cảnh giường chiếu, cảnh hôn tình cảm mãnh liệt, ước mơ cũng quá nhỉ.
Nửa tiếng ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng lóc kể lể của Hứa Tân Di.
“Ông nội, của Dịch Dương, chỉ thích cháu, cho nên mới chịu giúp cháu, ông đừng trách .”
“Anh bất nhân cũng đừng trách bất nghĩa.”