Cậu khỏi hồi tưởng đêm hôm đó ngẫu nhiên gặp Hứa Tân Di, đuổi theo, uy hiếp, còn đánh, bộ quá trình đều ở thế yếu.
Cho nên, quá chật vật , như Hứa Tân Di, khi nào sẽ bởi vì thấy đường lui mà kinh thường ?
Bốn chữ “môn đăng hộ đối” , thật cũng thể dùng trong giao tiếp hằng ngày.
Cậu cảm thấy bản hèn mọn như , ai cũng thể một chân giẫm đạp lên, ai thèm để mắt đến ?
Ô tô qua đường như nước chảy, tiếng ồn ào lấn át âm thanh nhắc nhở khi điện thoại tin nhắn, nhưng bất ngờ đánh thức suy nghĩ của .
Đôi lông mày đang nhíu chặt đột nhiên vì vui vẻ mà giãn , nhưng khi chuyển ánh mắt lên màn hình điện thoại, phát hiện tin nhắn tới của wechat mà chỉ đơn giản là tin nhắn di động.
Từ một con .
— Cậu bạn nhỏ, phong sát , nên trở về nhà ?
Một chiếc maybach mới tinh lao tới đó dừng mặt .
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống một nửa, nhưng chỉ một chút ánh đèn ven đường và nguồn sáng ô tô cũng thể thấy rõ mặt.
Giang Niệm một cái, mặt chút đổi xoay , thuận tay ném điện thoại thùng rác ven đường.
_______
Sáu giờ sáng, sắc trời cũng dần hửng nắng, bác Trần vẫn như 50 năm qua rời giường, đó căn dặn phòng bếp nấu bữa sáng, đốc thúc mấy giúp việc quét dọn vệ sinh, mà biệt thự của Dịch gia chiếm diện tích lớn, chỉ quét dọn hậu viện cùng với một vài chỗ nhỏ trong biệt thự cũng tốn ít thời gian.
Bảy giờ sáng, Dịch phu nhân ăn mặc chỉnh tề từ lầu bước xuống, bác Trần bà mang bữa sáng đến.
“Bác Trần, hẳn là ba sắp dậy , phiền ông xem thử giúp một chút.”
“Được, lập tức ngay.”
“ , tổ yến hôm qua dặn chuẩn cho Tân Di ?”
Bác Trần : “Làm xong , đang để trong phòng bếp.”
“Được, bác xem cha .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-80.html.]
Bác Trần lên lầu, Dịch phu nhân chậm rãi dùng bữa sáng.
Đã bao lâu còn cảm nhận thở náo nhiệt bà cũng chẳng nữa, chỉ nhớ từ khi Bác Minh chết, trong nhà còn chút ấm áp nào, mãi cho đến khi Dịch Dương lớn lên, bận rộn trong công việc, một thời gian dài đó cũng ở nhà, Dịch lão thì về hưu dưỡng bệnh, trong nhà lúc chỉ còn bà, thật sự càng cô quạnh hơn.
Ngày nào cũng chuyện.
Hiện tại dù gì cũng qua hết , cơ thể ông Dịch chuyển biến lên, công ty định, Dịch Dương cũng thể về nhà mỗi ngày, về phần Hứa Tân Di… Dịch phu nhân , từ khi Dịch lão trở về, mặt ông càng nở nụ hơn, cơ thể cũng theo đó dần lên, hiện tại bà thể tận mắt thấy mỗi ngày Hứa Tân Di đều ở bên cạnh chọc và chuyện với ông nội.
Thật đứa trẻ cũng hiếu.
HIện tại cái nhà rốt cuộc cũng chút âm thanh và thở náo nhiệt.
Nếu thêm đứa cháu thì hơn.
Vừa nghĩ tới đây bà liền lo lắng.
Trong lòng bà cũng hiểu rõ, Dịch Dương và Tân Di mặc dù ân ái như vợ chồng, nhưng đó cũng chỉ là ở mặt Dịch lão , bọn chúng chỉ ông lo lắng mà thôi, nhưng lưng khi hai còn chẳng thể chuyện như yêu nữa là.
Bà tìm cơ hội nào đó để chuyện với Dịch Dương mới .
Đang nghĩ ngợi, lầu truyền đến tiếng vui vẻ cùng tiếng chuyện.
“Đứa nhỏ … Lần như nữa.”
Tân Di đỡ ông từ lầu xuống, theo phía là Dịch Dương.
Dịch phu nhân thấy xuống hỏi, “Ba, mới sáng sớm chuyện gì vui như ?”
Dịch lão xuống bàn ăn, “Tân Di , hai ngày Dịch Dương đưa cho nó một tấm thẻ phụ, kết quả con bé cẩn thận quẹt vài cái hết hơn trăm vạn.”
Dịch Dương xuống bàn ăn mặt đổi sắc.
Hứa Tân Di sáng sớm đặc biệt chuyện , rốt cuộc cô ý gì cũng rõ lắm.
— “Ấn tượng của đối với khẳng định còn tệ lắm.”
— “Mau mau mau, nhanh mắng con phá hoại tiền của ! Chỉ trong một đêm tiêu tiền như nước, thậm chí còn hơn trăm vạn.”