Nữ Phụ Hào Môn - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-05-11 12:55:33
Lượt xem: 125

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Động tác nhỏ của cô qua mắt của Diệp Thừa, chọc trán cô thêm nữa đưa ngón tay mắt cô, :

“Không bẩn, lau cái gì mà lau?”

Lê Thiên Thiên ngượng ngùng , thăm dò xem chiếc taxi nào chạy ngang qua .

Lúc quả thật là thời điểm để bắt xe.

“Em ?”

“Đến tìm cha em.

À đúng , cảm ơn gửi đoạn ghi âm cho em, em tìm cha ruột của .” Lần đầu tiên Lê Thiên Thiên tươi kể từ lúc thấy Diệp Thừa.

“Tìm ? Tiểu miên hoa, chuyện vui lớn như mà em chỉ tiếng cảm ơn với thôi ?”

Lê Thiên Thiên gật đầu, Diệp Thừa giúp đỡ cô nhiều như , quả thật là cô cảm tạ chút qua loa nên lập tức bày tỏ thái độ.

“Em thể cho bất cứ báo đáp nào về mặt vật chất.”

Diệp Thừa buồn :

“Bất cứ báo đáp ‘vật chất’ nào ? Còn nghiêm túc đó.

Nếu nhớ lầm thì em vẫn còn thiếu một bữa cơm.”

Lê Thiên Thiên hít một thật sâu, chậm rãi thở .

“Vậy hôm nào…”

“Hôm nay, nhanh lên xe .”

-

Lê Thiên Thiên ở bãi đỗ xe của trung tâm mua sắm, vô cùng hối hận vì đồng ý đưa Diệp Thừa gặp cha .

cốp xe Diệp Thừa chất đầy đồ, bên cạnh vẫn còn hai xe đẩy hàng lớn xếp , nhất thời nên lời.

“Nếu thì em mời ăn ở chỗ khác .

Đồ ăn trong tiệm của cha em chắc hợp khẩu vị của .”

“Mọi thứ đều mua xong , thì để ở chỗ nào chứ?”

“… Có khả năng là nhà của bọn họ cũng đủ chỗ để chứa.”

“Vậy… em đổi cho bọn họ một căn phòng lớn hơn ?” Diệp Thừa đóng cốp xe .

Lê Thiên Thiên: …

Lê Thiên Thiên: “Để em giúp xếp đồ tiếp .”

-

Hầu hết tiệm ăn ở ngõ nhỏ Lâm Nam đều đóng cửa, những cơn gió cuối thu se lạnh thổi qua khiến cảnh vật chút tiêu điều.

Tấm biển thiếc ghi chữ “Quán mì Đường thị” lung lay trong gió, ánh đèn vàng trong tiệm khiến khung cảnh thê lương trở nên ấm áp hơn.

Con đường quá hẹp nên xe tiến , Lê Thiên Thiên và Diệp Thừa cố sức xách đầy những hộp quà tay bước trong tiệm.

Bên trong vẫn khách như cũ, Lê Thiên Thiên hai vợ chồng vẫn đang bận rộn trong gian bếp đơn sơ, nhất định là bọn họ tự tay nấu cho cô ăn.

Ấm áp tràn ngập trong lòng, cô nhịn mà lên tiếng gọi lớn:

“Cha, .”

“Ơi!”

Hai trăm miệng một lời đáp chứa đầy yêu thương khiến cô rốt cuộc cũng cảm nhận hai chữ chỉ là một cái xưng hô.

Chu Nãi Hinh tươi bước ngoài , ánh mắt bà dừng Diệp Thừa, ngạc nhiên qua giữa Lê Thiên Thiên và Diệp Thừa.

“Chào dì, cháu là Diệp Thừa.”

Diệp Thừa lễ phép chào hỏi với Chu Nãi Hinh đặt đồ trong tay lên bàn, tiếp theo nhận lấy đồ từ tay Lê Thiên Thiên.

“Được, , tiểu tử lớn lên thật mắt, mau .” Chu Nãi Hinh nhiệt tình lôi kéo tay Diệp Thừa, mặt đều là vẻ thưởng thức.

“Con gái, đồ ăn nấu xong đây!” Đường An Tường bưng đồ ăn tới, khi thấy Diệp Thừa cũng ngẩn .

Lúc Lê Thiên Thiên gọi điện thoại sẽ đưa một bạn đến đây nhưng ông ngờ là con gái sẽ đưa đến một trai tuấn tú như .

“Thiên Thiên, đây là bạn trai của con ?”

Lê Thiên Thiên đang uống nước thì sặc một chút, ho khụ khụ nên nhất thời lời.

về phía Diệp Thừa, ánh mắt hiệu để nhanh chóng giải thích một tiếng.

“Chào chú.”

Diệp Thừa những giải thích mà còn cung cung kính kính lên chào hỏi với Đường An Tường.

Trong trường hợp mà trực tiếp chào hỏi như , mặc cho ai cũng đều sẽ hiểu lầm là đang chấp nhận phận bạn trai của .

Lê Thiên Thiên vỗ n.g.ự.c thở hổn hển, lập tức giải thích:

“Cha, là một bạn bình thường mà thôi.”

Cường điệu xong hai chữ ‘bình thường’, bỗng nhiên Lê Thiên Thiên nhớ đến đêm hôm đó Diệp Thừa từng chất vấn cô về bốn chữ ‘bạn bè bình thường’, sắc mặt lập tức nóng lên.

"Đang suy nghĩ gì , lỗ tai đỏ lên cả kìa." Diệp Thừa đột nhiên ghé sát tai cô nhỏ.

Lê Thiên Thiên trừng mắt , Diệp Thừa cong môi

Mẹ ơi, đàn ông độc!

Chu Nãi Hinh thấy nội tâm đang gào thét của Lê Thiên Thiên, bà hai đứa nhỏ tương tác qua quen thuộc ăn ý như , qua nháy mắt hiệu với chồng gian bếp bưng thức ăn .

Đồ ăn đều dọn lên hết, bốn mặn một canh gồm sườn heo sốt tương, đậu que xào, gan xào, thịt chua cay, canh đậu phụ hầm.

Tất cả đều là món ăn bình dân quen thuộc mà thường gọi ở những tiệm ăn nhỏ như thế .

Trong lòng Lê Thiên Thiên tự động bật chế độ lự kính*, cô cảm thấy món nào ăn cũng ngon, còn ngừng khen lấy khen để ăn hết hai chén cơm đầy.

*Lự kính (滤镜): Nghĩa là bộ lọc, filter, mạng thường dùng với nghĩa là tự bản lọc , phớt lờ khuyết điểm của một vấn đề nào đó.

Bình thường Diệp Thừa ăn nhiều lắm nhưng hôm nay cũng giáo dưỡng mà ăn sạch hết một chén cơm đầy.

cuối cùng vẫn uyển chuyển từ chối khi Chu Nãi Hinh nhiệt tình mời ăn thêm một chén nữa.

“Tay nghề của lắm, hai đứa sẽ còn đến đây ăn nữa chứ?”

Đường An Tường hai đứa nhỏ đều lớn lên trong gia đình giàu , thật thể ngờ là với những món mà cả hai thể ăn nhiều đến như .

Sau khi ăn no, chế độ lự kính tắt , một đủ tư cách để gọi là đồ tham ăn, Lê Thiên Thiên cảm thấy cần thiết sự thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-hao-mon/chuong-40.html.]

“Cha , con góp ý vài lời với quan điểm của khách hàng ạ?”

“Được chứ, con cứ .”

“Đầu tiên, màu sắc của mỗi món ăn đều quá đậm, con đoán là cha thích nêm nước tương mỗi khi nấu ăn? Hoặc thể là hắc xì dầu.”

Đường An Tường đưa mắt vợ một cái, gật đầu :

, là hắc xì dầu.”

“Còn thích cho đường, thật cho chút đường cũng giúp tăng hương vị món ăn, vì cha cho ?”

“Viên Viên thích ăn đồ ngọt.” Chu Nãi Hinh buột miệng .

Lê Thiên Thiên đang phân tích đến hăng say nhưng thình lình cái tên Lê Uyên thì nụ trở nên cứng đờ.

Cô giả bộ thèm để ý mà tiếp tục chỉ phần giá cả trong thực đơn, :

khi hai mở cửa buôn bán thì thể chỉ quan tâm đến khẩu vị của một duy nhất.

Còn nữa, phần định giá cũng quá thấp.”

“Chao ôi, khách đến ăn đều là lao động tay chân và từ nơi khác đến thuê, giá mà cao quá thì sẽ chẳng ai đến ăn.”

“Con cảm thấy hai thể tăng giá lên một hai tệ và mua một gia vị hơn để dùng…”

Sau khi xong, Lê Thiên Thiên cảm thấy thẳng, cũng quan tâm xem nguyện ý nên vội vàng bổ sung:

“Con cũng đúng , con từng qua kinh doanh, vẫn là đừng theo lời của con”

Chu Nãi Hinh xua tay, ôn nhu :

“Không , con cũng là vì cho bọn , hơn nữa con cũng lý, hổ là sinh viên giỏi.”

Đường An Tường cũng ngừng gật đầu, đem những lời của Lê Thiên Thiên đều ghi nhớ kỹ, :

“Được , cha sẽ sửa đổi theo lời con , ngày mai nếu con thời gian rảnh thì đến đây nếm thử hương vị mới giúp cha.”

Lê Thiên Thiên sững sờ, đôi mắt trở nên đỏ hoe sự tin tưởng và quan tâm vô điều kiện , cô cụp mắt xuống, im lặng một lúc lâu để che đậy cảm xúc.

Một tờ khăn giấy bí mật nhét tay cô bàn, bàn tay to ấm áp vỗ nhẹ đầu cô hai giống như đang vuốt lông.

Lê Thiên Thiên đẩy Diệp Thừa nhưng rút tay , lên với hai vợ chồng:

“Chú dì, con mua chút quà cho hai , vẫn còn đang để ở trong xe, để con chuyển đây.”

“Không để ở đây ? Vẫn còn nữa ?”

Rốt cuộc đôi vợ chồng già cũng thấy cốp xe chất đầy đồ của Diệp Thừa, cũng hiểu vì dùng từ ‘chuyển đồ’.

Chu Nãi Hinh: “Đứa nhỏ , tặng quà mà cứ như là đang chuyển nhà ?”

Lê Thiên Thiên: “… Kẻ tiền chính là thích phô trương như .”

Đường An Tường đang giúp dọn đồ thì tiếng chuông điện thoại của ông vang lên cắt ngang sự yên tĩnh của ngõ nhỏ.

Ông lấy điện thoại xem, cái tên xuất hiện màn hình, chần chờ một chút mới bấm máy.

“Chị Lý, chuyện gì ?”

Lê Thiên Thiên theo dọn đồ cũng dựng lỗ tai lên , trực giác cho cô là Lý Trác Mỹ gọi đến.

“Viên Viên đến tìm bọn , con bé đang ôn luyện NBA gì đó nên đang ở trọ trong TSo? đúng, là MBA.

Cái gì? Sao liên lạc ?”

Sắc mặt Chu Nãi Hinh lập tức đổi, bà qua bảo Đường An Tường mở loa ngoài, giọng ác ý của Lý Trác Mỹ truyền .

“Tính cách của đứa nhỏ Lê Uyên ? Vừa hai câu , từ đến nay Thiên Thiên từng như , mỗi khi xong Thiên Thiên đều là vô thanh vô tức* mà giải quyết việc, giống với Lê Uyên chút nào, chuyện thì xong mà tính tình còn lớn.

Hai nuôi con kiểu gì ? Nuôi thành cái dạng gì…”

*Vô thanh vô tức: tiếng động

“Cô mắng con gái của ?” Chu Nãi Hinh luôn ôn ôn nhu nhu nhưng lúc tức giận quát lớn điện thoại, ngắt ngang lời của Lý Trác Mỹ.

Đường An Tường vỗ nhẹ phía lưng vợ, trầm giọng lên tiếng:

“Chúng nuôi dưỡng con bé như thế nào ? Chính là xem con bé như là hòn ngọc quý mà nâng niu! Tuy rằng điều kiện nhà chúng bằng nhà cô nhưng chúng từng bạc đãi con cái.

cảnh cáo cô, chính là quân nhân xuất ngũ mười năm, lãnh đạo gì đó thường lui tới nhưng nếu cô dám đối xử với Viên Viên nhà , nếu con bé xảy chuyện gì thì sẽ bất chấp tất cả, vác cái mặt già tìm mấy lão chiến hữu cũ của , lúc đó sẽ khiến cô mặt!”

Một đàn ông trung niên cao lớn thô kệch như Đường An Tường thế mà đỏ hốc mắt, tức giận đến mức tay cũng run rẩy.

Lê Thiên Thiên ở một bên lẳng lặng bọn họ, trong lòng tràn đầy ê ẩm.

Chưa từng ai quan tâm bảo vệ cô đến mức như .

“Viên Viên!”

Theo tiếng hét lớn của Chu Nãi Hinh, thấy Lê Uyên đang thất hồn lạc phách, nghiêng ngả lảo đảo tới.

Bộ váy vấy bẩn, lớp trang điểm nhòe nhoẹt, trong tay cầm chiếc điện thoại hỏng, lóc bổ nhào trong lòng n.g.ự.c Chu Nãi Hinh.

“Không , , để cha đồ ăn ngon cho con.”

TBC

Chóp mũi Lê Thiên Thiên chua xót, cô lui về phía hai bước nhường đường cho bọn họ.

Bóng dáng ba nắm tay về phía tiệm ăn kích thích tuyến lệ của cô, ghen ghét là giả.

Cô cũng học theo Lê Uyên một câu “Đây là cha của ” nhưng cô nên lời.

Ngón tay lạnh lẽo đôi bàn tay ấm áp khác bao bọc lấy.

Ngước mắt lên , qua đôi mắt m.ô.n.g lung nước của thấy đôi mắt sâu thẳm của Diệp Thừa.

“Khi còn nhỏ em vẫn luôn đối xử như ?”

Lê Thiên Thiên sững sờ một lúc, chớp mắt một cái khiến nước mắt rơi xuống, nước tan , cô thể thấy rõ con ngươi của Diệp Thừa.

Bên trong ngoại trừ chứa đầy trời thì còn bóng dáng mơ hồ của cô.

Không ngờ Diệp Thừa nỗi chua xót của cô từ trong lời của Lý Trác Mỹ.

“Luôn trách móc nặng nề, còn thành những mong đợi của bà ?”

Không là do bóng đêm vẫn là do ảo giác sinh trong giờ phút yếu ớt mà Lê Thiên Thiên cảm thấy trong mắt Diệp Thừa như còn chứa đựng cả sự đau lòng.

Hắn sẽ đau lòng vì cô ?

Diệp Thừa chăm chú cục bông trắng mặt, rút đôi tay đang ấm tay cho cô đưa lên bịt kín lỗ tai đông lạnh đến đỏ bừng của cô, dùng chút ấm còn sót để ấm nó.

Đôi mắt trong veo ửng đỏ lên như mắt thỏ của Lê Thiên Thiên chớp chớp mà khiến miệng đắng lưỡi khô, khàn giọng :

“Tay nóng quá, cho lạnh một chút.”

“… Ồ.”.

Loading...