Nữ Phụ Hào Môn - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-05-11 12:55:42
Lượt xem: 102

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Thừa qua, sắc mặt Hàn Dương cũng khôi phục bình tĩnh như lúc bình thường.

Lê Thiên Thiên bình tĩnh nổi, đây rõ ràng là đang khiến cho Hàn Dương hiểu lầm.

Một khi tiếp nhận giả thiết Diệp Thừa chỉnh cô, dù là chăng nữa thì cô cũng đều cảm thấy là đang chỉnh .

Lê Thiên Thiên cúi đầu, trong lòng đề cao cảnh giác, tuyệt đối thể lao theo con đường mà Diệp Thừa vẽ sẵn.

Đợi nửa ngày cũng thấy Lê Thiên Thiên gì, Diệp Thừa khẽ thở dài chủ động lên tiếng:

"Ngày mai ở Thượng Hải lễ hội ẩm thực, thuận tiện còn thể ghé qua Disneyland chơi, em ?"

Lê Thiên Thiên động tâm nhưng lý trí lập tức ngăn cản ý niệm của cô, lên tiếng từ chối:

"Ngày mai em một chuyến về Giang Thành, Lê gia buổi họp gia đình."

Diệp Thừa sửng sốt, lẽ là ngờ tới cô vẫn còn nguyện ý tham gia buổi họp gia đình của Lê gia.

Hắn trầm mặc một lát lên tiếng thẳng với Hàn Dương:

"Đổi vé máy bay Giang Thành."

Lê Thiên Thiên:?

Thời tiết âm u mang theo gió mạnh và sương mù dày đặc nên phần lớn chuyến bay đều hoãn .

Mãi đến nửa đêm chuyến bay của bọn họ mới cất cánh, ba giờ sáng mới đáp xuống sân bay ở Giang Thành.

Lê Thiên Thiên mơ mơ màng màng theo Diệp Thừa và Hàn Dương đến khách sạn, kịp rửa mặt lăn ngủ mất nhưng còn đến giữa trưa nhận điện thoại của Lý Trác Mỹ, bà thúc giục cô đến sớm một chút.

Có vẻ như là cả nhà bác hai và bác ba đến đông đủ, một đấu nổi.

Thật việc rút vốn cũng gây tổn thất nhỏ cho hai , đoán chừng là bọn họ cũng yên nên nhanh chóng giải quyết cho xong vấn đề .

Sau khi rửa mặt xong Lê Thiên Thiên cũng tinh thần hơn một chút.

khỏi phòng, cửa phòng Diệp Thừa chần chờ một lát, theo đến Giang Thành gì.

Cuối cùng cô quyết định quấy rầy, tự đến Lê gia .

-

Lê Thiên Thiên yên cổng biệt thự Lê gia, ngẩng đầu lên thứ, bốn năm học đại học cô cũng từng về đây, giờ phút cũng nảy chút ký ức nào.

Nơi cũng chỉ thể gọi là phòng ở, chút liên quan nào với chữ nhà.

Có lẽ là hôm nay nhiều đến nên cổng lớn khóa, cửa nhà cũng khóa, Lê Thiên Thiên dễ dàng đẩy cửa bước , tiếng chuyện ồn ào lọt tai cô.

"Bởi mới , lúc nên một màn đổi hôn ước như , thật đúng là biến khéo thành vụng."

Vài tiếng phụ họa liên tiếp vang lên, thể đang bất mãn với Lý Trác Mỹ và Lê Uyên.

Lý Trác Mỹ mãi chờ Lê Thiên Thiên, thể là chịu nổi nữa nên lập tức trốn tránh trách nhiệm, đổ hết thứ lên đầu cô.

"Việc thể trách , chẳng lúc Lê Thiên Thiên vẫn luôn đòi từ hôn ? Dù cho đổi hôn ước thì chắc gì Diệp Thừa đồng ý cưới nó! Cũng là do nó vô dụng, một tên đàn ông thôi mà cũng nắm chắc , nuôi nhiều năm như mà chẳng tích sự gì."

Khóe miệng Lê Thiên Thiên khẽ nhếch lên một nụ lạnh, đám Lê gia thật đúng là cùng một đức hạnh.

"Hai bác cứ yên tâm ạ." Là giọng của Lê Uyên, thể là theo lệnh của Lý Trác Mỹ mà những lời :

"Con nhất định sẽ thu phục trái tim của Diệp Thừa, nhất định phụ lòng mong đợi của cha ."

Bác ba vỗ tay một tiếng tỏ vẻ lòng với thái độ của Lê Uyên:

" , dù Lê Uyên cũng là con cháu của Lê gia chúng , nữ truy nam cách tầng sa*, dù cho Diệp Thừa lạnh lùng đến thì chung quy cũng là đàn ông mà đúng ?"

*Nữ truy nam cách tầng sa: con gái theo đuổi con trai là chuyện dễ dàng, cách chỉ như một tấm màn mỏng

Bác dâu cả cũng lên tiếng phụ họa theo:

" , can đảm lên, tình huống cần thiết thì cũng thể tiền trảm hậu tấu, mang theo hạt giống của Diệp gia trong thì còn sợ bọn họ cho bước cửa ?"

Lý Trác Mỹ: "Uyên nhi, đúng, con cân nhắc ."

Thấy Lê Uyên trầm mặc do dự, bác dâu thứ hai lập tức tán thưởng cô :

TBC

"Uyên nhi của chúng chính là trách nhiệm, giống con bé Lê Thiên Thiên , bề ngoài thì ngoan ngoãn hiền lành nhưng trong tâm như , là con cháu của Lê gia mà chút trách nhiệm nào cả."

" , Uyên nhi hơn nhiều so với Lê Thiên Thiên, dù cũng là mang dòng m.á.u của nhà chúng ."

Lúc Lê Uyên cũng lên tiếng, xem như là đồng ý với đề nghị của bọn họ.

Lê Thiên Thiên khẽ một tiếng, một chút thương xót còn sót dành cho cô cũng còn nữa.

Cô bước trong trực tiếp đối mắt với bọn họ, cũng thuận thế đánh giá tất cả một nữa, chiêm ngưỡng kỹ hơn bộ mặt của những con ích kỷ .

Sắc mặt của bọn họ chút chột mới lưng khác, khí nhất thời trở nên cực kỳ hổ.

"Thiên Thiên, bây giờ mới đến ." Lê Châu vẫn luôn im lặng nãy giờ là lên tiếng giải vây, cũng dậy đón Lê Thiên Thiên .

Nãy giờ ông vẫn luôn tỏ thái độ gì là bởi vì cảm thấy Lê Uyên sẽ bao giờ theo đuổi Diệp Thừa, Lê Thiên Thiên ít nhất còn lớn lên xinh , dáng cũng .

Ông giống với bọn họ, cái gì cũng dám nghĩ đến khi tuyệt vọng.

Lê Thiên Thiên thu hồi tầm mắt, mặt biểu tình gì, :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-hao-mon/chuong-44.html.]

"Về cũng còn là của Lê gia, các hy vọng gì ở là đúng, sẽ bất cứ chuyện gì vì Lê gia nữa."

xong liền xoay lên lầu, nơi lâu thêm nữa, lấy xong sổ hộ khẩu cô sẽ lập tức rời khỏi.

Lý Trác Mỹ thích cất giấy tờ tài liệu ngăn kéo đầu tiên ở chỗ bàn trang điểm, Lê Thiên Thiên thừa dịp bọn họ còn kịp phản ứng liền vội vã bước nhanh tới cửa phòng bà nhưng mới vặn tay nắm cửa thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía .

Cả cô đều căng thẳng, lập tức bỏ tay khỏi tay nắm cửa bước sang một bên, giả vờ như chỉ ngang qua đây.

"Làm gì ?" Là giọng của Lý Trác Mỹ.

"Về phòng lấy đồ." Lê Thiên Thiên xoay đáp , biểu tình chút khác thường nào.

Lý Trác Mỹ do dự một chút đó chỉ tay căn phòng dành cho khách ở hành lang bên trái, :

"Đồ đạc của mày đều dọn đến căn phòng bên ."

Lê Thiên Thiên ngẩn một lúc mới phản ứng , hiểu rõ mà hỏi:

"Lê Uyên ở phòng của đúng ?"

Lý Trác Mỹ gật đầu, tự động xem nhẹ đề tài .

Hiện tại chuyện hai rút vốn cũng Lê Uyên giải quyết nên vẻ mặt bà cũng trở nên ngạo mạn hơn một chút, giọng điệu tựa như bố thí:

"Đã tìm chỗ thực tập ? Trở về đây tao thể sắp xếp cho mày một vị trí, về mày sẽ phụ giúp Lê Uyên quản lý công ty..."

"Không cần.

tìm chỗ thực tập , cũng sẽ lấy bất cứ đồng nào của Lê gia." Lê Thiên Thiên lạnh lùng cắt ngang lời của bà .

Lý Trác Mỹ còn thêm gì đó nhưng lầu bỗng truyền đến vài tiếng kinh hô, mơ hồ giống như là đang gọi Diệp Thừa.

Kinh ngạc qua , Lê Thiên Thiên thừa dịp Lý Trác Mỹ xuống lầu xem chuyện gì xảy thì lập tức vặn tay nắm cửa tiến phòng ngủ của bà .

Lý Trác Mỹ chỉ giọng cứng nhắc mà việc cũng luôn nề nếp, dù trải qua nhiều năm nhưng tất cả giấy tờ chứng nhận mà bà sở hữu vẫn đặt trong ngăn kéo, bao gồm cả sổ hộ khẩu.

Sau khi thành công lấy sổ hộ khẩu, cô xuống lầu một thăm dò xuống đám đang vây quanh ở phòng khách, Diệp Thừa cũng mặt ở đó, dáng cao lớn đĩnh bạt trông như hạc giữa bầy gà.

Không rảnh suy đoán vì Diệp Thừa đột nhiên xuất hiện ở đây, cô chỉ nhanh chóng đào tẩu nhân lúc lực chú ý của đều đang đặt .

Lê Thiên Thiên đang khom về phía thì bỗng thấy giọng của Lê Uyên vang lên.

"Có là em sai điều gì nên mới đính hôn với em? Anh , em thể sửa."

Lê Thiên Thiên tặc lưỡi, thể lời quả là hèn mọn đến cực điểm.

Cô nhịn đầu thoáng qua, tuy thể thấy rõ biểu tình của Diệp Thừa nhưng với cái tính cao ngạo tự phụ thì thể tưởng tượng giờ phút biểu tình của lạnh nhạt đến mức nào.

"Nếu bởi vì Lê Thiên Thiên, cô cho rằng Lê gia xứng đáng liên hôn ?"

Lê Thiên Thiên:!

Lê Uyên ngẩn , lẽ là ngờ rằng Diệp Thừa chướng mắt cái gia thế mà cô luôn lấy tự hào.

Lê Thiên Thiên cũng khỏi khiếp sợ nhưng cô cũng nhanh chóng hồn , hiện tại lúc để đây xem náo nhiệt, nhanh chóng chạy khỏi nơi thị phi .

Trời bên ngoài càng lúc càng âm u nhưng gió, cô mặc một áo lông vũ nên chút nóng, cũng thể là do nãy quá khẩn trương trong lúc trộm sổ hộ khẩu.

Chạy đến sân Lê Thiên Thiên mới nhẹ nhàng thở , cô mở app điện thoại đặt xe taxi, mới chọn xong địa điểm thì một bàn tay to ấm áp kéo cô chạy về phía bên trái, đó cô đẩy góc tường.

Lê Thiên Thiên trố mắt chằm chằm Diệp Thừa đang chặn , đang định lên tiếng thì đặt ngón trỏ lên môi khẽ "suỵt" một tiếng, lúc cô cũng thấy vài bóng chạy vụt qua.

Ngay đó Lý Trác Mỹ cũng gọi đến, cô lập tức ngắt máy chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.

Xem nãy cô chạy kinh động bọn họ, Diệp Thừa đang giúp cô né tránh.

"Cảm ơn." Lê Thiên Thiên chân thành .

"Vừa nãy những lời em đều ?" Ánh mắt Diệp Thừa lúc sáng lúc tối, khó để phân biệt cảm xúc.

"Không em cố ý lén..."

Lê Thiên Thiên đang định diễn nét nhu nhược theo thói quen để cho qua chuyện nhưng lúc cảm thấy chóp mũi lành lạnh, một bông tuyết trắng cắt ngang lời của cô.

Cô đảo mắt ngoài, những bông tuyết trắng xóa phủ đầy trời, thế giới lập tức như bấm nút chậm , trái tim đang đập loạn nhịp cũng .

Tuyết rơi , ở Giang Thành mấy khi tuyết.

Trong mắt Lê Thiên Thiên tràn đầy hình ảnh tuyết trắng.

Còn trong mắt Diệp Thừa, tất cả đều là hình bóng của cô.

Hắn giơ một tay khác lên che trán Lê Thiên Thiên để ngăn cho tuyết rơi mắt cô, giọng điệu chuyện cũng mềm nhẹ:

"Sao đợi cùng ?"

Lê Thiên Thiên lấy tinh thần, nhất thời rõ Diệp Thừa gì.

Dường như Diệp Thừa cũng cô trả lời vấn đề của , tiếp:

"Vốn định là sẽ dẫn em ăn uống vui chơi, chờ đến khi tâm trạng em nhất thì mới cho em , nhưng nếu em thấy thì hiện tại sẽ luôn.."

Ngực chút phập phồng, hô hấp hề trầm như ngày thường, ánh mắt chằm chằm cô càng thêm nóng rực, yết hầu lên xuống hai mới chậm rãi lên tiếng.

"Lê Thiên Thiên, thích em."

Loading...