Nữ Phụ Hào Môn - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-05-12 23:04:19
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Về dù cho bọn họ phá sản nợ nần thì cũng đều liên quan gì đến em, tất cả đều là xa lạ.”
“Em đó, nên là em quá nặng cảm tình nên là em ngốc.”
Hoàng Tiêu lắc đầu khuyên bảo chuyện nữa, dù thì cũng là hơn hai mươi năm, loại cảm tình vướng mắc chỉ một câu là thể buông .
“Vậy bây giờ em định thế nào? Phải đợi thêm 45 ngày ? Trong tay chị cũng nhiều tiền tiết kiệm như để cho em mượn…”
Từ lời của Hoàng Tiêu, Lê Thiên Thiên cũng nghĩ tới điều gì đó, hai mắt lập tức sáng lên.
“Em thể mượn Diệp Thừa, 45 ngày trả là .”
TBC
“Số tiền lớn như , thể lập tức đưa cho em mượn ?” Hoàng Tiêu lo lắng.
“Anh nhiều tiền như , hẳn là sẽ cho mượn.” Lê Thiên Thiên chớp chớp mắt, thật cô nghĩ tới vấn đề .
“Đừng đánh giá cao đàn ông.
Nếu em đàn ông trả giá thì để cho bọn họ ở ở đỉnh.”
Là từng liên tiếp mấy tên bạn trai cũ tan nát cõi lòng, Hoàng Tiêu một bộ lý luận của riêng .
“Trên, đỉnh?” Lê Thiên Thiên hiểu từ lắm.
“Đi theo chị.”
Hoàng Tiêu dẫn Lê Thiên Thiên đến một cửa hàng trong góc hẻo lánh ở khu phố mua sắm, bên trong trưng bày nhiều loại quần áo rực rỡ muôn màu từ chất liệu vải đặc biệt.
“Đây là… cửa hàng nội y tình thú?”
“Còn cả hộp đêm nữa.”
Hoàng Tiêu xong thì cầm một chiếc váy lụa hai dây màu đen hở hở đưa cho Lê Thiên Thiên.
“Với dáng của em, mặc cái chắc chắn thể khiến mê mệt!”
Lê Thiên Thiên nhận lấy chiếc váy, xúc cảm mềm mại, thật dùng đồ ngủ đúng là tồi.
theo ý tứ của Hoàng Tiêu, hẳn là cô mặc nó mặt Diệp Thừa?
“Không, , , em .
Bọn em còn tới loại trình độ .” Lê Thiên Thiên vô cùng kháng cự.
“Có mượn tiền ?”
Một câu thành công khiến cái đầu đang lắc như trống bỏi của Lê Thiên Thiên ngừng .
“Em cảm thấy, em cần dùng đến loại chiêu thức thì cũng sẽ cho em mượn…” Cô yếu ớt mà .
“Em gái ! Cực phẩm như Diệp Thừa, nếu chị là em thì sớm bắt lấy từ lâu ! Cho dù vì mượn tiền thì em cũng thể trì hoãn nữa ! Đều ở chung , sợ cái gì chứ?” Hoàng Tiêu hận rèn sắt thành thép.
Lê Thiên Thiên Hoàng Tiêu đẩy đến chỗ thu ngân, cô giãy giụa cuối cùng: “Không, kiểu ở chung như chị nghĩ …”
Hoàng Tiêu dứt khoát trả tiền, nhét túi đồ tay Lê Thiên Thiên cổ vũ:
“Cố lên em gái!”
- Đọc truyện tại ???????????????????????????? chính chủ: @????????????????????????????????
Trong hội quán sang trọng, nhóm các cô hot girl trẻ tuổi đang chơi sung, còn nhóm ba đàn ông đáng lẽ ong bướm vây quanh đang ủ rũ .
“Người em , , với điều kiện của thì chọn phụ nữ cũng khác mấy với tuyển phi , thể như hiện tại ! Cậu nắm phần chắc trong mối quan hệ !” Lưu Lập vẫn kiên trì tẩy não cho Diệp Thừa.
Hắn tức giận đến mức chuyện chút cuồng loạn, định rút điếu thuốc hút một thì nhận thêm một cái liếc mắt từ Diệp Thừa.
“Tiểu miên hoa nhà chịu mùi khói thuốc, mang một mùi thuốc về nhà .
Cậu nhịn , đừng hút.” Khương Hành vội giải thích.
Lưu Lập quăng hộp thuốc dậy, chỉ Diệp Thừa :
“Cậu… giữ chút mặt mũi , đường đường là Thái Tử gia của Diệp thị đó! Hơn nữa thể chừa cho đám tra nam bọn chút đường sống ?”
“ cũng chẳng tranh đoạt thứ gì của .” Diệp Thừa đưa mắt màn hình điện thoại mãi vẫn thấy sáng lên, uống thêm một ngụm rượu.
Lưu Lập phục, phục từ trong ngoài.
“Được , cũng ôm hy vọng gì với nữa.
cứ một , hôm nay cứ lạnh nhạt với cô , điện thoại cũng đừng gọi nữa, nếu cô còn gọi đến thì theo họ !”
Vừa dứt lời, điện thoại Diệp Thừa liền vang lên.
Nhóm các cô hot girl qua bên , đều mở to hai mắt chằm chằm chiếc điện thoại đang sáng lên ghế sô pha, khỏi thắc mắc ba bọn họ đây là đang chơi trò gì mới?
Lưu Lập tự vả miệng một cái, thật cmn linh!
Diệp Thừa nhanh chóng nhận cuộc gọi, hắng giọng khi lạnh nhạt alo một tiếng, tỏ vẻ như cũng quá để ý đến cuộc gọi .
“Diệp Thừa, gọi cho em ? Em về nhà mới thấy, xin .”
Giọng mềm mại tựa như móng mèo cào nhẹ tim khiến Diệp Thừa giữ mặt lạnh nữa, dần dần dịu xuống với tốc độ mà mắt thường thể thấy .
“Em về nhà ?”
“Vâng, cứ chơi tiếp , em quấy rầy nữa.”
“Anh lập tức về ngay đây.”
Nhìn bóng lưng rời của Diệp Thừa như hận thể lắp cánh bay cho nhanh, Lưu Lập thở dài một yên lặng nâng ly cùng Khương Hành.
Lúc điện thoại Lưu Lập cũng vang lên, là em ruột của - Lưu An Kỳ gọi đến.
“Anh, Diệp Thừa chơi cùng , gọi cho em? Bây giờ em sẽ đến đó ngay.”
Lưu Lập nuốt xuống ngụm rượu trong miệng, :
“Không cần đến, .”
“Sao sớm như ?” Trong giọng của Lưu An Kỳ mang theo thất vọng.
“Từ bỏ em gái , sẽ thích em .” Lưu Lập châm điếu thuốc, hút một lên tiếng.
-
Trong một hội quán khác, Lê Uyên đang đám đông vây quanh, cô uống sạch hỗn hợp rượu trong ly giơ ly lên, ý bảo reo hò cổ vũ.
Cô xuống, ngửa đầu những ánh đèn lộng lẫy trần, tận hưởng cảm giác coi trọng và săn đón.
Dù cho đến đêm khuya khi chỉ còn một , sự trống rỗng đột nhiên dâng lên, thế nào cũng kìm nén … nhưng ít giờ phút cô cũng cảm thấy vui vẻ.
“Lê Uyên…”
Một giọng nhỏ gọi ý thức cô trở về, dùng sức mở mắt , thấy rõ lên tiếng là đồng nghiệp Lê Thiên Thiên bắt nạt.
Diêm Tiểu Đóa tìm đến nơi là bởi vì cô Diệp thị sa thải, chút nào ngoài ý nào.
Mà Lê Uyên chậm chạp chịu thực hiện hứa hẹn đó với cô .
“Lê Uyên, là Diêm Tiểu Đóa, cô còn nhớ rõ ?” Diêm Tiểu Đóa rụt rè .
Lê Uyên nhíu mày cô bằng ánh mắt say lờ đờ, lên tiếng.
“ chỉ hỏi một chút là khi nào thể ?” Diêm Tiểu Đóa chỉ thể căng da đầu tiếp tục .
“À, là cô , … Lúc nào cũng thể.” Lê Uyên tỏ vẻ như mới nhớ Diêm Tiểu Đóa là ai.
“Thật quá, ngày mai sẽ đến nhận việc.”
“Ừ, để cho cô địa chỉ và điện thoại, ngày mai cô đến Giang Thành , một tiếng giúp cô.”
“Cảm ơn Uyên tỷ, cảm ơn nhiều!”
Sau khi Diêm Tiểu Đóa rời , Lê Uyên gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự của công ty.
Đầu bên nhận điện thoại nhanh, thái độ cũng nhưng khó xử mà cho cô :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-hao-mon/chuong-74.html.]
“Thật sự là thể thu xếp , hiện tại công ty còn đang giảm biên chế.”
“Giảm biên chế? Vì như ?”
“Lợi nhuận của công ty lắm.”
“Vậy thu xếp một chức vị râu ria thì ? đồng ý với .” Trong lòng Lê Uyên chút thoải mái.
“Vậy… , nhân viên lễ tân, tiền lương cao, bao ăn ở, như ?”
“Được, việc là .”
Cúp điện thoại, vì câu ‘lợi nhuận của công ty lắm’ mà Lê Uyên còn tâm tư chơi đùa nữa, cô lên rời .
Đứng quầy lễ tân, nhân viên phục vụ báo cho cô :
“Xin , thẻ của cô báo hiện thể tiêu dùng .”
Lê Uyên sửng sốt, thẻ tín dụng là Lý Trác Mỹ đưa cho cô , hạn mức là mười vạn, thể dùng ?
Sau nhiều xác nhận, cuối cùng cô cũng chịu chấp nhận là thẻ của khóa, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Lý Trác Mỹ.
“Mẹ, thẻ tín dụng của con dùng nữa?” Lê Uyên nhỏ giọng hỏi, thật cô vẫn chút e ngại đối với ruột .
“Mày còn mặt mũi mà hỏi tao? Thư mời từ luật sư mà Lê Thiên Thiên ủy thác gửi về tận nhà , tao còn hỏi tội mày đây, mày gây chuyện gì ?”
Tim Lê Uyên hẫng một nhịp, cô ngờ Lê Thiên Thiên thật sự kiện cô .
“Con, con gì cả, con chỉ một bạn bênh vực kẻ yếu mà thôi, con…”
“Ngu xuẩn! Với đầu óc của mày mà cũng dám trêu chọc Lê Thiên Thiên!” Lý Trác Mỹ phân xanh đỏ đen trắng mà lập tức mắng Lê Uyên.
“Con cũng gì quá đáng với cô , chỉ bằng mấy câu đó mà thể bắt con tù ?”
“Có mày tạt nước nó ? Trước đó còn đập phá lớp yoga của nó? Còn nhiều xúc phạm nó mặt nhiều ? Lê Uyên, mày ngu ? Mày những việc để gì?”
Lê Uyên ngờ những chuyện đầu Lê Thiên Thiên lưu chứng cứ.
“Hiện tại vấn đề là mày tù , quan trọng là thể để nó khởi tố mày! Mày trong giới thượng lưu danh tiếng coi trọng đến mức nào ? Nếu mày trở thành cáo thì còn công tử hào môn nào nguyện ý cưới mày nữa chứ? Lúc đó mày liền trở thành một quân cờ phế!”
Quân cờ phế?
Lê Uyên còn kịp suy nghĩ về lượng thông tin khổng lồ mà Lý Trác Mỹ phía , cô ba chữ cuối cho sững sờ một lúc lâu, thậm chí đầu bên ngắt điện thoại lúc nào cũng .
Hóa cô chỉ là một quân cờ mà bọn họ dùng để kiếm tiền liên hôn.
-
Diệp Thừa dùng đến nửa tiếng để lái xe về nhà, cửa thấy tiếng nước truyền đến từ phòng bếp, khóe môi liền cong cong lên.
Lê Thiên Thiên mới rửa sạch trái cây, thấy tiếng mở cửa cũng cong khóe mắt, cầm lấy một trái dâu chầm chậm đến nhét miệng Diệp Thừa.
“Ngọt ?”
“Tự nếm thử xem.”
Diệp Thừa nuốt dâu tây xuống, kéo cô đến , môi lưỡi hai nhanh chóng quấn .
Vị chua ngọt của dâu tây ở đầu lưỡi quấy loạn trong khoang miệng cô, mãi đến khi cô khẽ thở dốc mới chịu buông .
Lê Thiên Thiên nụ hôn dâu tây cho nhũn chân, lúc buông cô nhanh chóng bắt lấy cánh tay Diệp Thừa để chống đỡ .
Diệp Thừa kịp thời đỡ cô, hai tay đỡ nách nhấc bổng cô lên eo đến chỗ sô pha, tựa như đang ôm một đứa trẻ.
Hắn cô bằng cặp mắt sáng rực, quyến rũ chút xa.
“Thì em thích kiểu .
Lần nụ hôn vị đào vị chuối đây?” Ngón tay thon dài luồn tóc cô, giọng trầm thấp đầy nam tính.
“Vị cam ngọt.” Lê Thiên Thiên vùi đầu bên cổ , giọng nghèn nghẹn truyền .
“Vậy bằng hiện tại luôn , để ăn cam.” Diệp Thừa khẽ .
“Chờ , từ từ…” Lê Thiên Thiên nhớ tới món đồ đang đặt trong phòng ngủ , sắc mặt ửng hồng, biểu tình rối rắm tựa như nỗi niềm khó .
“Sao ?”
“Em việc nhờ .”
“Ừ?” Diệp Thừa nhướng mày.
“À thì… Em quần áo .”
Lê Thiên Thiên chạy về phòng ngủ, chiếc váy hai dây màu đen giường cô giặt khô, nuốt nuốt nước miếng, tự tiếp thêm dũng cảm cho mặc nó .
Nhìn gương, váy dài đến đầu gối để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, đường cong tinh xảo uyển chuyển cũng hiện rõ sót chỗ nào, núi tuyết n.g.ự.c như ẩn như hiện, chính cô còn nỡ thẳng nên đành tùy tay kéo một cái áo chống nắng lớn khoác lên .
Lê Thiên Thiên tránh ở cửa phòng ngủ, thò đầu ngoài thăm dò, cũng chính đang cái gì.
Được , dù gì cũng mặc lên , thoải mái hào phóng, mày thể mà! Cô hít sâu vài tự cổ vũ bản , cuối cùng cũng bước khỏi cửa phòng ngủ.
Mới đến phòng khách thấy tiếng chuyện điện thoại của Diệp Thừa.
“, 500 vạn, lập tức chuyển cho cô .”
Lê Thiên Thiên giật lùi hai bước, nép góc tường để che giấu bản , chỉ thò đầu hỏi:
“500 vạn?”
Diệp Thừa buông điện thoại xuống, dời tầm mắt về phía cô.
“Vừa nãy em điện thoại, là cố vấn tài chính của em gọi đến.
Anh xin vì chậm trễ việc dùng 500 vạn tiền vốn của em.”
Thì là .
Vậy câu nãy của Diệp Thừa là thế nào, là để cố vấn tài chính rút tiền cho cô ?
“ nếu bây giờ rút tiền sẽ tổn thất gần sáu vạn tệ...”
“Anh , nên bảo bộ phận tài vụ rút 500 vạn từ tài khoản cá nhân của để chuyển qua thẻ lương của em.”
Lê Thiên Thiên:!
Cô còn kịp mở miệng, Diệp Thừa chuyển xong ?
Vậy tiếp theo bây giờ? Có cô nên đổi quần áo ?
Cô mà, Diệp Thừa sẽ giống với mấy tên tra nam Hoàng Tiêu từng gặp.
Thật đúng là vẽ vời thêm chuyện.
“ , em quần áo gì mà hết cả nửa ngày ?” Diệp Thừa đang tiến gần về phía cô.
Lê Thiên Thiên giật , áo chống nắng tuột xuống một bên vai để lộ xương quai xanh và vai cổ tuyết trắng.
Đôi con ngươi của Diệp Thừa dần dần giãn , đầu lưỡi l.i.ế.m môi đỏ ửng, yết hầu ngừng lên xuống.
Lê Thiên Thiên cảm nhận ánh mắt nóng rực của Diệp Thừa đang quét từ xuống cô, ánh mắt lướt đến chỗ nào thì cô liền cảm thấy chỗ đó nóng bừng.
Cô kéo áo chống nắng, chút co quắp bất an.
“Em, thật em vay tiền , nhưng Hoàng Tiêu sợ cho em vay nên… mới để cho em… Bây giờ vẻ như cũng cần nữa.”
“Sao cần?”
Diệp Thừa nhất thời hoảng loạn tìm điện thoại khắp phòng khách, tìm liền gọi cho nãy.
“Tạm thời cần chuyển 500 vạn.
Ừ.
Ngày mai chuyển .”
Hắn cúp điện thoại, hàng mi khẽ rung, giờ phút trong con ngươi nâu thẫm chỉ ảnh gợi cảm của cô.
“Em thể bắt đầu .”
Lê Thiên Thiên: ….