Nữ Phụ Hào Môn - Chương 84
Cập nhật lúc: 2025-05-14 14:24:27
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có vẻ như năm nay Bắc Thành thích tuyết lắm vì kể từ trận tuyết đầu mùa thì chỉ thêm một, hai trận nữa.
trận tuyết gần dịp Tết Âm lịch khiến hết sức vui mừng.
Tục ngữ câu, tuyết lành báo một năm thịnh vượng.
Đường Thiên Thiên đến ngõ nhỏ Lâm Nam giờ tan , con ngõ nhỏ hẹp tuyết trắng bao phủ, cành khô mái hiên cũng , đất trời một mảnh trắng xoá.
Nếu nhờ ánh sáng gần tắt của hoàng hôn thì loại thời tiết âm u thế sớm thấy rõ đường .
Tuyết đọng bậc thềm mỗi cửa tiệm, ít tiệm đóng cửa, chỉ còn vài ba tiệm thắp sáng bằng ánh đèn sợi đốt hoặc ánh đèn vàng ấm áp.
Tiệm ăn của nhà họ Đường là một trong những tiệm còn mở, Đường Thiên Thiên cứ nghĩ là cha đợi cô nên mới đóng cửa nhưng đến nơi mới phát hiện bên trong thế nhưng còn đến ba, bốn bàn khách.
Đối tượng khách hàng của tiệm vốn là nhân viên văn phòng và sinh viên, cơ bản chỉ đến buổi trưa, cô ngờ muộn như mà vẫn còn khách.
Đường Thiên Thiên giũ tuyết bám quần áo xuống mới đẩy cửa bước , chuông nhỏ treo cửa phát tiếng kêu keng keng.
Chu Nãi Hinh nhanh chóng bước từ trong phòng bếp, thấy đến là con gái nhà thì tươi , đầu với Đường An Tường đang xào rau bên trong.
“Con gái đến .”
“Thiên Thiên, cha sẽ nấu cho con một món mới mà con từng thử qua.” Giọng hồn hậu của Đường An Tường từ trong bếp truyền .
Đường Thiên Thiên xuống ghế uống táo đỏ mà Chu Nãi Hinh rót cho, ngọt ấm, tay chân đỡ lạnh hơn hẳn.
“Diệp Thừa con?”
Mỗi đều là Diệp Thừa đến cùng cô, hôm nay thấy nên Chu Nãi Hinh khỏi tò mò.
“Anh cuộc họp, lát nữa sẽ đến đón con .”
Cô quanh trong tiệm một vòng thấp giọng hỏi:
“Mẹ, nhà chúng kinh doanh như ạ? Đã đến giờ mà vẫn khách.”
Chu Nãi Hinh thấy con gái nhà liền vui vẻ, ý khó thể che giấu , trong mắt tràn đầy yêu thương.
“Con đó, con chính là mèo nhỏ chiêu tài của nhà chúng .
Từ con đề xuất ý kiến với cha con, việc kinh doanh trong nhà liền trở nên hơn.”
Đường Thiên Thiên uống một ngụm , khó thể tin mà hỏi .
“Ý kiến lung tung mà con đưa thể tác dụng lớn như ? Mẹ đang đùa với con ạ?”
“Cha con chính là một câu của con cho thức tỉnh.
Con mở cửa tiệm buôn bán thể chỉ chiều theo khẩu vị của một , điều khiến ông đột nhiên ngộ .
Ông bắt đầu cân nhắc xem thích ăn khẩu vị thế nào, còn ít nghiên cứu nhỏ.
Buổi tối khi đóng cửa tiệm còn thường dẫn ăn ở những quán khác để nghiên cứu hương vị, nguyên liệu các loại, dụng tâm.”
Đường Thiên Thiên khỏi sửng sốt, cô ngờ cha ở tuổi mà còn tận tụy, dám nghĩ dám như .
Cô cũng đột nhiên cảm thấy tính cách của lẽ là giống cha, trong lòng khỏi dâng lên một cảm giác tự hào.
“Cha của con thật là ưu tú!”
“Là con gái của chúng ưu tú.”
Đường An Tường bước từ phòng bếp cùng một đĩa đồ ăn với sắc vàng cam cực kỳ tươi sáng.
Chỉ mới bề ngoài và ngửi mùi thơm mà Đường Thiên Thiên bất giác nuốt nuốt nước miếng, đến khi chiếc đĩa đặt xuống mặt cô mới đó là món gà xé phay.
“Đây là món gà xé lá chanh mà cha mới học ở mạng, con là chuột lang đầu tiên nếm thử đó.”
Cô chờ cha xong bắt đầu ăn, thịt gà hẳn là hầm chín từ , mềm ngọt chắc thịt, trộn cùng với ớt cay và chanh, chua cay kết hợp, quả thực ăn ngon.
Đường Thiên Thiên ăn một lượt hơn nửa đĩa mới nhớ giơ ngón tay cái lên, cần mở miệng cũng là cô thích.
Đường An Tường vui vẻ tiếp tục việc, lúc chuông nhỏ treo ở cửa liên tiếp kêu vang, Đường Thiên Thiên đầu thấy mấy bóng quen thuộc.
Triệu Tương là đầu tiên, theo là mấy đồng nghiệp khác trong văn phòng, cuối cùng là Doãn Hoằng vẫn đang giữ cửa giúp một phụ nữ mà cô từng gặp qua.
Bọn họ ở cửa phủi sạch tuyết mới trong, tay mỗi đều cầm các loại quà bánh trái cây, vẫy tay với Đường Thiên Thiên.
“Sao tìm đến đây ?” Đường Thiên Thiên kinh ngạc dậy mời bọn họ bàn .
“Có ở đây, chuyện gì mà tra chứ?” Triệu Tương .
“Bọn nghĩ là sắp đến kỳ nghỉ Tết Âm lịch , Tết cũng nên đến chào hỏi chú dì một chút.” Doãn Hoằng ha hả mà .
Kể từ khi chú dì Diệp công khai thiết với cô ở công ty, cô liền cảm nhận sự nhiệt tình quá mức từ ít đồng nghiệp.
Cô từ chối ít những lời mời ăn uống và cả những món quà lấy lòng trong tối ngoài sáng, nhưng đối với những đồng nghiệp chung phòng , cô vẫn là nguyện ý lui tới.
Dù thì bọn họ cũng thiện với cô từ khi còn liệu cô thể trở thành con dâu của Diệp thị .
Đường An Tường và Chu Nãi Hinh cũng nhiệt tình đón tiếp đồng nghiệp của con gái, bày một bàn tràn đầy đồ ăn khiến ai cũng khen dứt miệng.
“Chú ơi, đồ ăn ngon quá, cửa tiệm nhà chúng ban ngày là xếp hàng đợi đến lượt ạ?”
“Nhiều khi giữa trưa đợi chừng một tiếng đấy.” Đường An Tường ha hả mà .
“Đấy thấy , mà, cửa tiệm còn mở rộng hơn nữa.
Vừa nãy thấy cửa tiệm bên cạnh treo bảng cho thuê đó, cũng chừng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-hao-mon/chuong-84.html.]
“Ôi, vợ chồng già bọn cũng thể lo liệu quá nhiều việc .”
Đường Thiên Thiên đem lời trong lòng, yên lặng cân nhắc.
Người phụ nữ lạ mặt bên cạnh Doãn Hoằng là vợ ông , 35 tuổi, thoạt tính cách vẻ thoải mái, đều hảo cảm.
Lúc đối phương bỗng nâng cốc với cô:
“Thiên Thiên, hôm nay cố ý đến cùng với lão Doãn nhà là để cảm ơn cô.”
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Đường Thiên Thiên, cô cong môi :
“Tính cách của lão Doãn chắc hẳn đều , và ông cãi đến mức tưởng chừng ly hôn, kết quả ông phá lệ mà xin với , từ đó về ông cũng tính toán chi li với như nữa.
Mãi mới là do Thiên Thiên thức tỉnh ông .”
Đường Thiên Thiên chớp chớp mắt, đôi mắt trong veo chậm rãi cong lên.
Cô mà bất tri bất giác thức tỉnh nhiều , chăng là nên suy xét mở một phòng tư vấn tâm lý?
Hai chiếc cốc chạm phát âm thanh rõ ràng, Đường Thiên Thiên đầu tiên cảm nhận giá trị của việc giúp đỡ khác.
Mọi trò chuyện với cực kỳ vui vẻ, ăn uống cũng gần xong.
Lúc Doãn Hoằng như nhớ điều gì đó nên liền lấy điện thoại mở vòng bạn bè WeChat đưa qua cho Đường Thiên Thiên xem.
“Đây là tạt cả xô nước đúng ?”
Đường Thiên Thiên nhích gần để xem, sắc mặt nhanh chóng đổi.
Không ai đăng ảnh chụp màn hình rằng trong giới hào môn nhiều chuyện thú vị, cô dâu kết hôn đêm Tiểu niên, ngày hôm tỉnh dậy bỗng thấy trong nhà xuất hiện một cặp song sinh gọi cô là .
Đại khái là cảm thấy việc thú vị nên liền đăng lên vòng bạn bè.
tấm ảnh trong ảnh chụp màn hình rõ ràng là ảnh cưới của Lê Uyên và Tần Ngật.
Trong nháy mắt Đường Thiên Thiên liền hiểu vì hôn lễ của Lê Uyên tổ chức gấp gáp như .
Hẳn là do Tần gia giấu cặp con riêng nữa, phận ruột , nhà bọn họ sợ mất mặt nên liền mau chóng rước về một cô con dâu gia thế trong sạch để che lấp việc .
Vừa lúc Lê gia kề bên bờ vực phá sản đang cần dùng tiền gấp nên Lê Uyên liền trở thành đối tượng phù hợp nhất.
Chẳng qua chuyện như những gì Tần gia tính toán, giấy gói lửa, thứ vẫn lộ ngoài, thậm chí còn trở thành chủ đề nóng.
Cô trộm sắc mặt cha , bọn họ cũng chỉ là thở dài, hỏi gì nhiều.
Người đáng thương tất chỗ đáng giận, bọn họ tựa như thất vọng với Lê Uyên quá nhiều, cảm giác hẳn là bất lực.
Triệu Tương chậc lưỡi đưa là lời nhận xét theo bản năng bát quái vốn .
“ thật là chuyện gì cũng thể xảy , bước hào môn cũng thật sự chuyện , ai thể ngờ đến mới kết hôn xong nhà trai đưa một cặp con riêng…”
“Khụ khụ, Triệu Tương, cô ăn nhiều thêm một chút, bớt lời .” Doãn Hoằng kịp thời chặn ngang lời .
Triệu Tương đột nhiên che miệng, nhớ tới Đường Thiên Thiên cũng sắp gả hào môn nên vội vàng tự phạt một cốc.
Dùng cơm xong, khi tiễn ngoài thì Đường Thiên Thiên lén lút nhét một tấm thẻ tay Chu Nãi Hinh.
Chu Nãi Hinh kinh ngạc tấm thẻ trong tay, khó hiểu mà hỏi:
“Thiên Thiên, con gì ?”
“Con thuê cửa tiệm sát vách, đó sửa chữa thuê thêm vài phục vụ nữa để giúp đỡ cha .”
“Đứa nhỏ , cha còn tích cóp của hồi môn cho con, con ngược còn đưa tiền cho bọn ? Tiền con cứ giữ , trong tay cha tiền, đến lúc đó sẽ cho con mua siêu xe, dù là gả hào môn chúng cũng mất mặt.”
Đường Thiên Thiên cha chút bài xích với hai chữ ‘hào môn’ khi chuyện của Lê Uyên, cô chỉ thể hì hì mà .
TBC
“Con định đầu tư cửa tiệm, mở rộng thuê thêm nhân viên.
Con sở hữu 30% cổ phần kinh doanh trong nhà , về nhà cũng sẽ trở thành hào môn.”
Chu Nãi Hinh và Đường An Tường bất đắc dĩ mà , chờ bọn họ trả thẻ cô nhanh chóng chạy tiễn đồng nghiệp ngoài.
Bên ngoài tuyết đọng dày, cô thu xếp gọi xe cho nhưng bảo cô cần lo, một đám xô xô đẩy đẩy vô cùng náo nhiệt.
Không là ai hô lên một tiếng “tiểu Diệp tổng”, tình cảnh hỗn loạn ngay lập tức kiểm soát.
Mọi về phía góc đường, Diệp Thừa mặc áo khoác dài màu đen, cầm ô đen đang chậm rãi đến, tuyết trắng bay tán loạn ánh đèn đường như trở thành phông nền, nếu thêm nhạc dạo nữa thì đây chắc hẳn là một cảnh hảo của nam chính trong phim Hàn!
Nam chính nheo mắt , đôi con ngươi nâu thẫm hàng mi tràn đầy dò xét.
“Anh họp xong ?”
Câu hỏi mềm nhẹ từ Đường Thiên Thiên dịu sự lo lắng của khi đối mặt với tiểu Diệp tổng.
Mọi lượt lời chào nhanh chóng rời .
Trước Tết Âm lịch nhiệt độ bất chợt hạ xuống, trận tuyết đó những tan mà tuyết đọng nóc nhà còn hóa thành tinh thể băng treo xuống mái hiên.
Cửa phòng gõ vang, Đường Thiên Thiên trong ổ chăn ấm áp dậy, lẩm bẩm lên tiếng hỏi là ai.
Vừa hỏi xong cô liền thanh tỉnh , trong căn chung cư ngoại trừ Diệp Thừa thì còn thể là ai nữa chứ?
Cô mới dậy thì cửa đẩy , góc chăn từ vai trượt xuống kéo theo cả cổ áo của bộ đồ ngủ màu tuyết trắng.
“Tiểu miên hoa, dậy , hôm nay nhiều việc .”
Cô , buổi sáng sẽ mua sắm, đó ghé đón cha đến Diệp gia cùng đón Tết Âm lịch.
hiện tại mới hơn sáu giờ, cần sớm như chứ?
Đường Thiên Thiên ngã lưng xuống giường như vật rơi tự do, chậm rãi nhắm hai mắt , vươn ba ngón tay :