Nữ Phụ Nào Có Ý Xấu - Chương 14: Tiên Hiệp Chuyện Xưa

Cập nhật lúc: 2025-10-25 20:13:42
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong viện, hai Diệp Thanh Tang và Hạ Nam Uyển vẫn đắm chìm trong bầu khí hổ khi gặp nhận thấy những gì đang xảy bên ngoài.

Nam Yên về phía vườn rau núi, nàng định hái một ít rau dại và quả về thì bất ngờ Sở Ly Việt đuổi kịp từ phía nắm lấy cổ tay.

"Đau..."

Lực đạo của mạnh, còn nắm đúng chỗ vết thương mà Diệp Thanh Tang băng bó đó. Nam Yên theo bản năng mím môi, nhịn rên lên vì đau: "... Buông tay."

Sở Ly Việt liền thả lỏng lực đạo, nhưng hàng mi dài vô thức nhíu : "Nàng thương?"

Giọng điệu chứa đựng sự căng thẳng mà ngay cả chính cũng nhận .

Nam Yên khựng , tiếp theo dùng sức gỡ tay , lùi một bước : "Đa tạ Ma quân đại nhân quan tâm, chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."

Động tác của Sở Ly Việt chút cứng ngắc, dường như quen với giọng điệu bình tĩnh, lạnh nhạt của nàng. Các ngón tay tay áo nắm chặt, bực bội thái độ và sự lạnh nhạt của nàng. cho cùng, đáng bực nhất là chính ... Nếu , nàng cũng sẽ trở nên lạnh nhạt và tránh né như hiện tại.

Nếu như , còn đến dây dưa gì?

Sở Ly Việt hít sâu một , ánh mắt vẫn gắt gao chằm chằm ảnh nàng.

Ngay lúc nàng xoay chuẩn rời , đột nhiên khẽ một câu: "Nàng... hận ?"

Khi những lời , giọng dường như mang theo chút run rẩy, lẽ chính cũng ý thức sắc mặt lúc của t.h.ả.m hại đến mức nào.

Mi mắt Nam Yên rũ xuống, nhưng hàng mi chịu khống chế mà run rẩy.

Nàng dường như đang suy nghĩ ý nghĩa của những lời , khi trầm tư một lát, nàng cảm thấy chẳng ý nghĩa gì cả. Rốt cuộc sự việc đến nước , nhiều cũng vô dụng.

Vì thế nàng chỉ khẽ một tiếng, như thể chấp nhận phận: "Ma quân cần thăm dò , chuyện gả vốn là Hạ gia chúng sai. Ta hiện giờ cũng coi như chịu trừng phạt, mà ngài cũng như ý nguyện. Quan hệ giữa chúng sớm tiêu trừ ân oán ngày hôm đó."

Nàng nghiêng mặt, giọng điệu bình tĩnh và ôn hòa: "Hiện giờ chúng chẳng qua chỉ là xa lạ ngẫu nhiên gặp phố thôi, sẽ vô duyên vô cớ hận một xa lạ."

... Người xa lạ?

Sở Ly Việt đột nhiên cảm thấy tay chân chút rét run.

Lý trí mách bảo đây là bình thường, như mới là đúng... Quan hệ giữa bọn họ vốn nên như thế, vốn nên là xa lạ, phiền lẫn mới là kết quả thích hợp nhất. thật sự là như ?

, khó chịu đến thế?

Hắn vẫn luôn rối rắm, buồn bã, thậm chí ngay cả chính cũng tại như ...

Chẳng lẽ, bọn họ trở thành xa lạ ?

Sở Ly Việt cảm thấy bản tìm nguyên nhân.

Đặc biệt khi mặt là Hạ Nam Yên, phụ nữ từng trăm phương nghìn kế lấy lòng , lưng lén gọi là phu quân, giờ phút dùng thái độ bình tĩnh đạm mạc gọi là Ma quân. Nàng còn với họ từ nay về xa lạ, nàng thậm chí ngay cả hận cũng hận ...

Đây tính là chứ?

Sở Ly Việt nhắm mắt .

Nàng đuổi khỏi cuộc sống của nàng, từ nay về , bao giờ để ý đến nữa ?

Tưởng tượng đến khả năng , Sở Ly Việt bỗng nhiên cảm thấy lồng n.g.ự.c như cái gì đó kẹp , nỗi đau khiến khó chịu. Dường như một cây kim châm một vết nhỏ ở đầu tim . Ban đầu là đau đớn chậm rãi, đó lan tràn đến , cuối cùng vết thương nhỏ càng lúc càng lớn, mà sự thống khổ dày đặc cũng càng ngày càng sâu, càng thêm khó thể chịu đựng.

Sao thể...

Sao thể là xa lạ chứ?

Bọn họ rõ ràng bái đường thành , bọn họ từng là quan hệ mật nhất đời , thể cắt đứt là cắt đứt ?

Sở Ly Việt , tùy ý bậy, tính tình bạo ngược, nhưng thực sự tin, lẽ là tin, tin trong lòng nàng hề một chút dấu vết nào của .

Người con gái từng thích như , hiện giờ ngay cả một cái cũng chịu. Hắn đột nhiên bắt lấy tay nàng, cưỡng ép nàng đối diện với chính : "Nàng ngẩng đầu , lặp lời ."

Nam Yên mím chặt môi, mặt : "Ngươi buông !"

"Nàng , mắt ."

Hành động Nam Yên thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh . Nàng hiểu nguyên nhân dây dưa nãy giờ, là vì thấy nàng sống quá nhẹ nhàng cho nên tiếp tục tra tấn nàng ?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Nam Yên nhanh chóng trở nên trắng bệch.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đều là nước mắt, dường như đem những uất ức từng chịu đựng ở chỗ hết một : "Chàng cái gì, chuyện đến nước , hận thì nghĩa lí gì?"

"Rõ ràng , chỉ là một món đồ giả cũng nhận trừng phạt xứng đáng, tại còn chịu buông tha cho ? Quan hệ giữa chúng sớm kết thúc khoảnh khắc đưa , chẳng lẽ liền hận đến thế ..."

"Ta , hận , cũng sẽ để ý đến , bởi vì điều đó căn bản đáng, sẽ vì một xa lạ lãng phí tình cảm của ."

Vừa dứt lời nàng liền tránh tay , lùi vài bước. nước mắt vẫn chịu khống chế rơi xuống, giống hệt dáng vẻ nàng nắm tay áo đau khổ cầu xin đừng đưa nàng lúc .

Mà mỗi câu nàng đều như một con d.a.o sắc, hung hăng đ.â.m đáy lòng . Sở Ly Việt chỉ cảm thấy đáy lòng càng thêm đau đớn khó thể chịu đựng.

, chuyện đến nước , còn ý nghĩa gì ? Hắn , những lừa gạt cũng chịu trừng phạt...

Chỉ là vì ?

, thấy nàng thì tim đập nhanh, thấy nàng thì trái tim đau đớn, đặc biệt là thấy nàng cùng đàn ông khác ở bên thì sẽ...

Người đàn ông khác?

Trong giây lát dường như hiểu điều gì đó, giọng Sở Ly Việt trở nên khàn khàn hơn bao giờ hết: "Nàng... thích cái tên phế vật ?"

Phế vật?

Hắn là Diệp Thanh Tang ?

Điều Nam Yên cảm thấy thật buồn , nhưng chuyện liên quan gì đến chứ?

Nam Yên lau nước mắt, ngay đó nở nụ tự giễu, nàng ngước mắt thẳng : "Ma quân cảm thấy bản quản quá nhiều chuyện ? Ta thích ai thì liên quan gì đến ngài?"

Nàng tùy ý châm chọc một câu: "Chẳng lẽ Ma quân đại nhân khi đưa mới phát hiện chính ngài thích , cho nên bắt đầu hối hận ? Điều khỏi quá mức buồn , đại nhân, lời , ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ tin."

Nàng ngước lên thẳng mắt , trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng châm chọc.

Mà Sở Ly Việt câu xong, thể đột nhiên cứng , mặt như còn sắc máu, gân xanh mu bàn tay căng chặt, dùng hết sức nắm chặt ngón tay.

... Thích?

Hắn dường như tìm lí do cho sự thống khổ khó chịu bấy lâu nay của là gì.

... Là thích.

Hẳn là thích, thích Hạ Nam Yên, cho nên mới luôn dây dưa như , thấy nàng sẽ đau lòng, thấy nàng cùng đàn ông khác ở bên thì sẽ ghen tị...

Hắn thích nàng, là thật sự thích nàng.

Ngay cả Sở Ly Việt cũng cảm thấy buồn ! đây là sự thật, chẳng qua giờ phút , mới hiểu tâm tư của , khác, càng Hạ Nam Uyển, mà là vẫn luôn cho rằng là thế , thích là Hạ Nam Yên.

Lồng n.g.ự.c Ma quân đại nhân phập phồng, tiếng thở dốc đè nén khẽ khàng dường như ẩn chứa nỗi khổ thể hết.

gì? Hắn những chuyện gì đối với nàng... Đem nàng ném cho đàn ông khác, thậm chí suýt chút nữa g·iết nàng, nhiều chuyện tổn thương nàng như , thể thích nàng...

Nếu thích, ai sẽ những chuyện ghê tởm như ?

Trái tim Sở Ly Việt bỗng nhiên bắt đầu run rẩy, giống như như sự giãy giụa cuối cùng khi c·hết. Hắn mím môi, nỗ lực duy trì vẻ bình tĩnh mặt, dùng giọng điệu dịu dàng nhất dò hỏi:

"Nếu... Ta là nếu..."

lời còn xong đối diện cắt ngang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-nao-co-y-xau/chuong-14-tien-hiep-chuyen-xua.html.]

"Không thể nào." Nam Yên lắc đầu, lóc , nụ càng như là sự thoải mái đối với những chuyện . Nước mắt cũng chảy xuống, "Giữa chúng nếu như..."

"Những chuyện sớm giải quyết xong, sẽ sống ở thế gian, sẽ quên quá khứ, sẽ gả cho một bình thường, lấy chồng sinh con, an vượt qua quãng đời còn , từ nay về bao giờ ngài ngứa mắt nữa."

Gả cho một bình thường...

Lấy chồng sinh con!

Chỉ cần tưởng tượng đến loại hình ảnh đó, Sở Ly Việt đột nhiên ôm chặt ngực, trong nháy mắt tựa hồ nếm một cỗ tanh ngọt trào từ cổ họng.

Hắn nhắm mắt, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt dường như ngưng kết một tầng sương lạnh.

Lúc mở mắt nữa, đáy mắt là sự thâm đen khiến nghẹt thở.

"... Nếu, đồng ý thì ..."

Nam Yên đột nhiên trừng mắt , nước mắt cứ thế tuôn .

Sắc mặt nàng tái nhợt, tương phản với đôi môi đỏ rực như máu, mang theo một vẻ kinh tâm động phách: "Ngươi đồng ý? Sở Ly Việt, ngươi dựa cái gì, ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi để gì?"

"Lúc rõ ràng ngươi bức hôn Hạ gia, tỷ tỷ gả cho ngươi, thể gì? Ta chẳng qua là gia tộc vứt bỏ mà thôi, ngươi cho rằng nguyện ý gả ? Vì ngươi hận , từ đầu đến cuối đều tổn thương ngươi, vì ngươi bức bách , vì còn chịu buông tha ..."

Những lời còn khỏi miệng liền cắt ngang.

Con ngươi Nam Yên co chặt .

Sở Lăng Việt cúi hôn nàng.

Thà đó là một nụ hôn bất ngờ, bằng đây là sự an ủi tràn đầy thống khổ và quyến luyến. Động tác của cẩn thận, nhẹ nhàng và dịu dàng giống như gió nhẹ lướt qua.

Đừng ...

Ngay cả Sở Ly Việt cũng tại bản như , nhưng thấy nàng lóc khổ sở đến thế, đáy lòng liền nhịn buồn bbã, ôm nàng lòng, an ủi nàng, cho nàng đừng ...

Nam Yên thấy hàng mi run rẩy.

Ngay đó, đôi mắt nàng đẫm lệ, Nam Yên hung hăng tát một cái.

"... Ngươi cút ngay!"

Cái tát mạnh, bởi vì nàng giả vờ, một cú đ.á.n.h đến mức lòng bàn tay nàng tê dại.

Mà gương mặt Sở Ly Việt vốn trắng nõn như ngọc nhanh chóng hiện lên dấu vết phiếm hồng, ngay cả khóe miệng cũng rỉ một tia m*áu, đó là vết nàng c.ắ.n rách khi hôn.

như cảm thấy đau đớn, đôi mắt cố chấp chằm chằm nàng.

Nam Yên dùng sức đẩy n.g.ự.c , thể cũng lung lay vài cái. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt khó thể tin : "Ngươi rốt cuộc xem là cái gì?"

"Sao ngươi thể... chuyện như ..."

Nàng xong câu đó xoay liền rời , ngay cả chiếc giỏ tre phía cũng cần, dường như cùng bất kỳ dây dưa liên lụy nào nữa.

Mà Sở Ly Việt lưu tại chỗ thì ho khan một tiếng, ho khụ đột nhiên liền phun một ngụm m.á.u tươi, vết m.á.u nhuộm đỏ môi, một vẻ diễm lệ chói lọi.

Hắn duỗi tay lau khóe miệng, đầu ngón tay dính son môi nàng, nhưng độ ấm tàn lưu phía sớm còn.

Sở Ly Việt bóng dáng càng ngày càng xa , đột nhiên liền khẽ một tiếng, nhưng đỏ hốc mắt, ẩm ngưng tụ trong mắt, trong mắt hiện lên một tia thống khổ tột cùng...

Biến thành bộ dạng hiện tại , thể trách ai ?

Không trách ai, chỉ thể trách chính ma quỷ ám ảnh... Trách tỉnh ngộ quá muộn, trách khẩu thị tâm phi, càng trách tận tay đem nàng đưa cho đàn ông khác...

Thống khổ, bực bội, hối hận, bất kham... Dây dưa thôi thâm nhập cốt tủy, xứng đáng... Sở Ly Việt yết hầu trào một trận tanh ngọt.

Chính là bây giờ?

Mặc dù , vẫn là buông tay a.

Cùng lúc đó, trong viện.

Hạ Nam Uyển đưa qua một lọ đan d.ư.ợ.c giúp nối xương, mang theo áy náy Diệp Thanh Tang: "Sư , đan d.ư.ợ.c hỏi , hẳn là thể trị liệu ngoại thương và phục hồi thương thế chân của , nhưng đan điền..."

Diệp Thanh Tang về phía bình đan d.ư.ợ.c , nhịn siết chặt ngón tay. Hắn cần bất kỳ kẻ nào đồng cảm bố thí, đặc biệt là kẻ thù: "Muội lấy thứ từ chỗ của ?"

Hạ Nam Uyển sửng sốt một chút, ngay đó hiểu lời ý gì, nhưng hôm nay đều lúc , còn phân chia kẻ thù kẻ thù gì nữa? Bảo tính mạng quan trọng hơn.

nàng hiểu cảm giác của .

"Sư , cho dù lọ t.h.u.ố.c lấy từ chỗ nào, nó đều thể trị thương thế của , thể giúp một nữa lên, đừng cố chấp như ?"

Khuôn mặt Diệp Thanh Tang trở nên lạnh lẽo, mạnh mẽ hất tay nàng đang đưa qua: "Ta cần bố thí."

Hạ Nam Uyển chút kinh ngạc thái độ lạnh như băng của , hốc mắt chút ửng đỏ: "Sư , đừng như ? Đây bố thí, là cho , là thật lòng giúp . Huynh... đang trách ? Trách lúc rõ ràng, trách liên lụy ..."

Diệp Thanh Tang cứng đờ thu tay , cũng hành động của quá mức xúc động.

Đặc biệt là dáng vẻ khổ sở của nàng , trong lòng đành lòng, ánh mắt hiện lên một tia rối rắm, cuối cùng vẫn mở miệng an ủi: "Ta trách , chuyện căn bản liên quan đến , rốt cuộc lúc , quả thục vài tâm tư riêng mà ."

Lời Hạ Nam Uyển chút kinh ngạc, ngay đó đáy lòng trào sự xin sâu hơn, nàng đối với sư thật sự cũng chỉ là tình mà thôi.

Huống chi giờ phút lúc những chuyện .

Nàng đặt bình sứ đặt lên bàn, sắc mặt chút khó coi: "Sư , hiện giờ... đồng ý hôn sự với A Việt, bởi vì chỉ như , mới thể đối với thả lỏng cảnh giác, mới thể để cho tới gặp ."

Nghe thấy tin tức , thể Diệp Thanh Tang khựng một lát, nhưng ngay đó liền phát giác trong lòng dường như quá nhiều cảm xúc ngoài ý , trải qua thời gian ở cùng Nam Yên, sớm dự đoán .

Trước ở tông môn, Nam Uyển thích theo lưng tên sư ngoại môn , quan hệ hai vẫn luôn tệ, thẳng đến khi Sở Ly Việt đọa ma, Hạ Nam Uyển mới bắt đầu xa cách ... Hắn sớm , hai tình ý với .

Hiện giờ bọn họ gặp , ngược trở thành kẻ dư thừa.

Diệp Thanh Tang đột nhiên cảm thấy chút buồn .

Hạ Nam Uyển thấy gì, liền dùng thấp giọng tiếp: "Sư , đây đều là ý nguyện ban đầu của , hiện giờ chỉ thể tận lực trấn an , thể... giúp một chút ?"

"Ta ... trốn hôn một nữa."

Nàng cũng yêu cầu của bao nhiêu quá đáng, nhưng nàng thực sự tìm thể giúp đỡ. Tính tình A Việt hiện giờ, nếu thể đổi, nàng thể ở bên .

Lần nàng đào hôn, nàng cũng dùng hành động cho A Việt , nàng loại nữ tử thể tùy ý khuất phục, rốt cuộc nàng giống những nữ tử đời .

... trốn hôn một nữa?

Diệp Thanh Tang chợt do dự, nàng giúp là ? Trước vì giúp nàng, chút do dự tổn thương một nữ tử khác, chẳng lẽ nàng còn ...

Không , Hạ Nam Uyển mắt, Diệp Thanh Tang đột nhiên cảm thấy chút xa lạ, từ sâu trong đáy lòng bỗng nhiên sinh một tia rối rắm khiến khó thể đồng ý.

Thật sự... Hắn giúp nàng ?

Diệp Thanh Tang cũng , trong đầu đột nhiên xuất hiện nhiều ký ức về Hạ Nam Yên. Đó là một nữ tử miệng cứng lòng mềm, khẩu thị tâm phi, kỳ thật khác biệt so với tất cả những dịu dàng mà , nàng vì mua t.h.u.ố.c cho mà bán tất cả trang sức của , bề ngoài hung dữ, kỳ thật nội tâm mềm mại...

Nghĩ đến những điều , Diệp Thanh Tang bỗng nhiên do dự. Hắn cảm thấy trái tim giống như chia thành hai nửa, một nửa là Hạ Nam Uyển, là giọng đáng thương chờ đợi cầu xin giúp đỡ, nửa còn là Hạ Nam Yên. Hai loại thanh âm hỗn tạp đan xen, ồn ào đến mức khiến đầu đau lên.

Hắn nên đồng ý, nên cùng những đó dây dưa, cũng nên kéo nàng xuống nước. Rốt cuộc, với tình trạng hiện giờ của , thể giúp gì cho nàng?

Diệp Thanh Tang lúc nhớ đến Hạ Nam Yên, nhưng trong hoảng hốt một thanh âm khác quanh quẩn ở bên tai , rằng yêu là Hạ Nam Uyển ?

Sau khi do dự một hồi lâu, Diệp Thanh Tang cuối cùng vẫn đồng ý.

 

 

Loading...