Nữ Phụ Nào Có Ý Xấu - Chương 18: Tiên Hiệp Chuyện Xưa (hoàn)
Cập nhật lúc: 2025-10-25 20:13:46
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một khi điểm yếu sẽ dễ dàng khống chế, và điểm yếu của Sở Ly Việt lúc ngay đài cao . Sở Ly Việt hít một sâu.
“Ngươi gì?”
Hắn miễn cưỡng nén sự lo lắng và bồn chồn trong lòng. Trong tình huống , thể hành động thiếu suy nghĩ mà bất chấp sự an nguy của nàng, chỉ thể cố gắng trấn an đối phương.
Tên Ma tu cũng kịp thời thu tay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cất tiếng lớn, tiếng mang theo ý vị thâm trầm: “Bổn tọa sớm Ma quân U Đô là một cá tính, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền…”
“Chỉ là , trong hai , vị nào mới là tân nương mà Ma quân thực sự cưới đây?”
Trong mắt lóe lên một tia sát ý, quyết tâm cho Sở Ly Việt nếm trải tư vị sống bằng c·hết là như thế nào.
Nghe thấy lời , Nam Yên cũng hiểu rõ ý đồ của Diệp Thanh Tang, nàng cũng gì. Đơn giản là màn kịch hai chọn một, nàng thấy rõ bộ mặt thật của Sở Ly Việt. điều vô tình giúp nàng một tay.
Dù , tuổi thọ của thể cũng sắp kết thúc và nhiệm vụ của nàng cũng sắp thành.
Nghĩ đến đây, Nam Yên cúi đầu về phía Sở Ly Việt, lúc đối diện với ánh mắt . Trong mắt nàng tràn đầy sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
Điều khiến tay cầm kiếm của Sở Ly Việt khẽ căng lên: “Lời là ý gì?”
Ma tu cất tiếng , khi xong sắc mặt lập tức đổi, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: “Ý của chính là, nhân ngày đại hỉ của Ma quân, Bổn tọa sẽ g.i.ế.c quá nhiều , nhưng, trong hai , ngươi chỉ thể chọn một còn sống, còn nhất định c·hết. Không Ma quân chọn ai đây?”
Không khí trở nên tĩnh lặng đến quỷ dị.
Lời dứt, Sở Ly Việt hiểu ý , nhưng vẻ căm hận trong mắt tên Ma tu , sẽ dễ dàng buông tha họ.
Ánh mắt Sở Ly Việt lạnh lùng: “Nếu chọn thì ?”
Tên Ma tu lạnh liên tục, s·át k·hí chợt hiện: “Vậy thì Ma quân là coi thường lễ vật của Bổn tọa . Nếu , Bổn tọa đành đại phát từ bi, dứt khoát đưa các nàng cùng gặp Diêm Vương cho xong.”
Ngụ ý quá rõ ràng. Hắn đang ép buộc Sở Ly Việt đưa quyết định.
Hạ Nam Uyển thấy lời cũng sởn gai ốc, ai đối mặt với cái c·hết mà sợ hãi. Nàng theo bản năng gọi tên : “A Việt…”
Lúc Hạ Nam Uyển đang mặc quần áo của Nam Yên, phản ứng đầu tiên của nàng là lo lắng sẽ nhận sai , vì cố ý gọi tên một tiếng. Chiếc váy xanh hỗn độn, còn phong thái tiên tử ngày xưa. Nàng ngước mắt Sở Ly Việt, nhưng nhận ánh mắt trấn an của . Điều khiến nàng chút hoảng hốt, nhưng cũng còn cách nào.
Sở Ly Việt chậm chạp chọn, vì do dự, mà vì và tên Ma tu mối thù sinh tử, thể dễ dàng thả .
Tên Ma tu cũng dần mất kiên nhẫn, vẻ mặt u ám quỷ dị. Hắn giơ tay lên, s·át k·hí trong tay d.a.o động. Ngay khoảnh khắc chuẩn tay, giọng khàn khàn của Sở Ly Việt vang lên: “Chờ , chọn…”
Ánh mắt nam nhân lướt qua một nơi nào đó, dường như hề do dự.
Hắn giơ tay lên, chỉ về phía Hạ Nam Uyển, vẻ mặt chút gợn sóng, chỉ đôi mắt sâu thẳm lạnh băng: “Ta chọn… Hạ Nam Uyển, ngươi thả nàng.”
Nghe thấy câu , phản ứng đầu tiên của Diệp Thanh Tang là ngước mắt biểu cảm của Nam Yên. Hắn chỉ thấy vẻ mặt nàng ngơ ngẩn, mái tóc đen rủ đầu gió thổi tung, mơ hồ che khuất khuôn mặt tái nhợt yếu ớt.
Có đau lòng ?
Hắn kìm siết chặt ngón tay. vẫn gì.
Bây giờ nàng nên thấy rõ , Sở Ly Việt yêu Hạ Nam Uyển như , thể chọn phụ nữ khác?
Sở Ly Việt cũng nhận thấy vẻ mặt của nàng, lồng n.g.ự.c đột nhiên thắt , nhưng vẫn buộc nàng: “Ta chọn , ngươi … nên thả ?”
Tên Ma tu chằm chằm bên , chưởng phong hướng đến bất ngờ siết chặt cổ Nam Yên, nở nụ châm chọc: “Không vội.”
“Chẳng qua, Ma quân lẽ nào nhận sai ? Ta thấy cô nương đang mặc một hôn phục, chẳng lẽ thê tử sắp cưới của Ma quân ?”
Ánh mắt đột nhiên sắc bén, rõ ràng tin lời Sở Ly Việt.
Sở Ly Việt thấy Nam Yên siết cổ, sắc mặt lập tức trầm xuống. Gân xanh mu bàn tay nổi lên, lòng bàn tay tay áo gần như rướm m.á.u vì bóp chặt. Đôi mắt gắt gao chằm chằm hai .
Nam Yên siết cổ, thể nên lời, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Nàng hôm nay vẫn mặc bộ hôn phục, hoa tai màu đỏ thắm bên tai đung đưa trong gió, môi nhợt nhạt, lộ vẻ bi thương.
Sở Ly Việt cố nén sự căng thẳng trong lòng, buộc giữ vẻ mặt lạnh băng: “Chẳng qua chỉ là một… thế mà thôi. Bổn quân sớm kế hoạch của nàng và Diệp Thanh Tang nên mới tương kế tựu kế, chẳng qua là để bảo vệ thực sự yêu.”
Nghe thấy lời , Nam Yên cuối cùng cũng kìm .
Nàng ngước mắt , dường như thấu đáy lòng , trong mắt tràn đầy bi thương và tuyệt vọng, nhưng cuối cùng một lời, chỉ ngơ ngẩn rơi lệ.
Thì là …
Sở Ly Việt thấy ánh mắt nàng, chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên một sợi tơ kéo mạnh, khiến căng thẳng đến mức sắp nghẹt thở.
Đừng tin… Đừng tin những lời …
Giọng Sở Ly Việt khô khốc. Hắn che giấu kỹ, để tên một chút sơ hở nào: “Ta , ngươi nên thả ?”
Tên Ma tu , trở tay hất Nam Yên về phía , dùng sức bóp chặt vai Hạ Nam Uyển bên cạnh, cất tiếng cuồng tiếu: “Đó là đương nhiên, chẳng qua , Ma quân rốt cuộc thể vì trong lòng của mà đến mức nào?”
Sắc mặt Sở Ly Việt lạnh băng: “Ý gì?”
“Bổn tọa ngươi tự phế một cánh tay. Nếu ngươi , Bổn tọa tự nhiên sẽ giữ lời hứa, thả trong lòng ngươi.”
Hạ Nam Uyển đè nhúc nhích cũng ngây . Nàng dường như gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ gọi một tiếng: “A Việt…”
Ngay đó, giọng đồng ý của Sở Ly Việt vang lên, hành động chút do dự: “Được, đồng ý với ngươi.”
Hắn giơ tay lên, đột nhiên một chưởng đ.á.n.h trúng cánh tay . Chỉ thấy tiếng “rắc”, là tiếng xương gãy. Cánh tay lập tức rũ xuống, m.á.u rỉ giữa các kẽ ngón tay.
Nước mắt Hạ Nam Uyển trào , nàng kìm lớn tiếng gọi tên : “A Việt, đừng như …”
Đến giờ phút nàng mới , thì A Việt vẫn luôn yêu nàng như . Hạ Nam Uyển ban đầu lợi dụng việc bỏ trốn để đổi tính cách , trong lòng chợt sinh vô tận hối hận. Nếu những chuyện , lẽ bọn họ bỏ lỡ nhiều đến thế. Đều do nàng, đều do nàng… Giờ phút trong mắt nàng chỉ cảnh Sở Ly Việt vì nàng tự phế một cánh tay, đáy lòng nàng đến giờ vẫn thể bình phục.
Sở Ly Việt liếc nàng một cái, giọng hề gợn sóng: “Bây giờ, ngươi thể thả .”
Sắc mặt Sở Ly Việt tái nhợt hẳn , cơn đau khiến giọng cũng bắt đầu khàn khàn. Ánh mắt vô tình lướt qua bóng dáng đang ngã mặt đất ở phía , nhưng rõ biểu cảm mặt nàng.
Da mặt Ma tu khẽ run rẩy. Thấy tay chút do dự, cũng hiểu điều gì đó. Sát ý trong mắt lóe lên: “Yên tâm, Bổn tọa đương nhiên là lời giữ lời…”
Hắn dứt lời, nhẹ nhàng đẩy về phía , dần dần buông lỏng sự giam cầm. Hạ Nam Uyển chỉ nhanh chóng đến bên cạnh Sở Ly Việt, nhất thời chú ý đến sự đổi phía .
Trong tầm mắt, tên Ma tu đột nhiên bạo phát, hai chưởng tụ tập s·át k·hí ngút trời, bất ngờ đ.á.n.h úp về phía lưng Hạ Nam Uyển.
“Tiểu tử, năm xưa ngươi hủy hoại nửa khối nhục của Bổn tọa, thù mới hận cũ, Bổn tọa hôm nay cũng ngươi nếm trải tư vị sống bằng c·hết là như thế nào.”
Hạ Nam Uyển ngờ đột nhiên đ.á.n.h lén, chưởng phong xuyên qua hư , s·át k·hí che trời lấp đất trong khoảnh khắc ập đến. Nàng chỗ nào để trốn.
“Cẩn thận!”
Trong gió hú, mơ hồ truyền đến một tiếng hô lên.
Khoảnh khắc đó, ngay cả Hạ Nam Uyển cũng cảm thấy chắc chắn c·hết. Thế nhưng, ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên đẩy nàng một cái, nàng chặn một đòn chí mạng đó.
Người đẩy nàng là Hạ Nam Yên. Ngay cả Hạ Nam Uyển cũng ngờ, cứu là quên mất .
Nàng chút khó tin, sững sờ tại chỗ.
“Mau… né …”
Một chưởng đó vặn đ.á.n.h trúng lưng Nam Yên, cú va chạm kịch liệt gần như vỡ tung bộ ngũ tạng lục phủ. Máu tươi trào từ miệng nàng ngày càng nhiều.
Gương mặt Diệp Thanh Tang gần như nứt vỡ.
Khoảnh khắc đó, đau đớn và hối hận tràn ngập khắp cơ thể. Hắn chỉ cảm thấy cổ họng cuộn trào huyết khí, một nỗi thống khổ tột độ khiến kiểm soát mà gầm lên:
“Ngươi hứa với là tổn thương nàng!”
Tên Ma tu hề bận tâm vỗ tay, còn cảm thấy phiền vì phụ nữ quá vướng bận khiến thể lập tức gi·ết c·hết trong lòng Sở Ly Việt.
“Bổn tọa là Ma. Diệp đạo hữu giao dịch với Ma, lẽ nào Ma từ đến nay là giữ lời hứa ?”
“Ngươi cút c·hết !!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-nao-co-y-xau/chuong-18-tien-hiep-chuyen-xua-hoan.html.]
Mắt Diệp Thanh Tang đỏ ngầu, hận ý thao túng, gần kề sự sụp đổ, mất lí trí.
Sở Ly Việt chỉ cảm thấy m.á.u đóng băng ngay lập tức, ngay cả sức lực để dậy cũng còn. Hắn lảo đảo bò đến mặt nàng, cẩn thận ôm nàng lòng.
“Tại … tại …”
Hắn rõ ràng tính toán kỹ, tính toán xong xuôi. Hắn tên Ma tu sẽ buông tha , cho nên chọn Hạ Nam Uyển, chọn nàng c·hết, nhưng tại … tại nàng nàng chặn đòn đó.
“Không … c·hết…”
Áo cưới m.á.u đỏ thẩm thấu ướt đẫm. Máu trong cơ thể nàng ngừng trào , rõ ràng vết thương hở, nhưng m.á.u cứ tuôn ngừng, nhiều đến mức nên che chỗ nào.
“Ta sẽ để nàng chuyện gì, sẽ chuyện gì…” Hắn lặp lặp những lời .
Ngay đó, nắm lấy tay nàng, một luồng lực lượng hòa hoãn du tẩu trong cơ thể nàng, nhưng dường như vô dụng. Lục phủ ngũ tạng của nàng tổn thương quá nặng, căn bản thể chữa trị.
Sở Ly Việt lo lắng đến mức vành mắt đỏ hoe, vội vàng lấy đan d.ư.ợ.c từ trong lòng , từng viên từng viên cẩn thận đút miệng nàng: “Sẽ chuyện gì, còn đan dược, thể cứu nàng, nhất định thể cứu nàng…”
“Không …” Nam Yên phun một ngụm máu, viên đan d.ư.ợ.c uống cũng nôn . Hơi thở của nàng cũng càng lúc càng yếu ớt: “… Vô dụng thôi.”
Sở Ly Việt chỉ cảm thấy sống sờ sờ cắt mất tim, đau đến mức ngay cả hô hấp cũng thể tự chủ.
“Tại , rốt cuộc là tại …”
“Bởi vì…” Nam Yên ngước mắt , nước mắt tràn lăn dài, nhưng mặt nàng là một nụ . Nàng : “Bởi vì, sẽ đau lòng… Nếu tỷ c·hết, sẽ đau khổ.”
“Chàng yêu tỷ như … khổ sở.”
Nàng đưa tay che ngực, thống khổ rên lên một tiếng, ho một ngụm máu: “Ta loại đau khổ đó… cầu mà . Ta cũng gặp loại đau khổ …”
Nước mắt nàng rơi xuống ngón tay Sở Ly Việt, nóng đến mức đầu ngón tay ngừng run rẩy. Nàng : “Chàng yêu tỷ như … Ta giúp một tay coi như xong.”
Trong mắt Sở Ly Việt đột nhiên lộ một nỗi thống khổ tuyệt vọng, khiến gần như mất khả năng ngôn ngữ: “… Không như thế, nàng , còn cho nàng…”
Nam Yên khẽ lắc đầu, giọng đứt quãng, gần như thành câu: “Trước… đừng , để hết , , thời gian còn nhiều…”
Nàng run rẩy lấy một chiếc túi gấm từ trong lòng, bên trong là hai bức tượng gỗ nhỏ. Một bức là do nàng tự khắc, trông xí và thành hình. Bức còn , Sở Ly Việt nhận , đó là bức ném bụi cỏ và bảo nàng tìm.
Nam Yên đưa bức tượng gỗ gãy qua, mặt bỗng nở một nụ nhẹ nhõm: “Ta sớm … Ma quân vì mà khắc nên nó, nhưng vẫn kìm lòng tham lam…”
“Chàng xem, đây là khắc cho … Lẽ là một đôi, nhưng vẻ lam … Khắc lâu… cũng thành.”
Sở Ly Việt nắm chặt ngón tay nàng, run rẩy: “Không , dạy cho nàng, đều dạy nàng. Chúng từ từ học giỏi .”
Nam Yên , nàng chỉ ngước mắt , trong mắt tràn đầy quyến luyến và nỡ thể hòa tan: “Không … thời gian.”
“Kỳ thật… Ma quân vài ngày … những lời đó… thật sự… vui…”
“Ta tưởng rằng… khi… qua hết đau khổ… sẽ nếm … vị ngọt.”
“Lại ngờ… vẫn là giả.”
Nàng , giọng trầm thấp, ẩn chứa vô tận bi thương và tủi .
Mỗi lời nàng đều đang gắng gượng.
Máu tươi tuôn khắp nơi, môi răng đầy máu, nàng khó khăn thốt từng chữ: “Rốt cuộc… chỉ là thế mà thôi.”
“Cũng …”
“Cuối cùng cũng … việc cuối cùng …”
Nàng với , ánh mắt bắt đầu mờ .
Sở Ly Việt gần như sụp đổ, sự hối hận và thống khổ ngập đầu gần như nhấn chìm .
“Không … thế …”
“Nàng giải thích…”
Nam Yên thấy giọng , dường như chút hồi quang phản chiếu. Nàng cố gắng nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm mặt , ẩm quanh quẩn đầu ngón tay: “Đây là… nước mắt vì mà rơi ?”
Khuôn mặt nữ tử mang theo nụ , nhưng nụ đó hư vô mờ mịt, dường như thể nắm bắt nữa.
“Vì mà …”
Sở Ly Việt vội vàng gì đó, nàng nhẹ nhàng ngăn .
Giọng nàng càng lúc càng nhẹ, cho đến cuối cùng, ngay cả giọng cũng sắp biến mất, chỉ thấy tiếng thì thầm tinh tế: “Đừng nữa, cứ coi như… là vì … rơi nước mắt . Lừa cũng , thế cũng , đời , cứ dừng ở đây …”
“Ta đời … hề hối hận khi… Yêu .”
“… Nếu kiếp , chúng cũng đừng… gặp , ?”
Nam Yên thở thở cuối cùng, ánh sáng trong đồng tử cũng từng chút từng chút mất : “Chàng chăm sóc tỷ cho ….”
“Mệt quá… Ta cảm thấy mệt quá, … nghỉ ngơi một chút.”
“Nếu… thể, thể, mang về nhà xem một chút, … về nhà…”
Nói xong câu đó, nàng dường như giải thoát.
Ngón tay mềm mại từ từ trượt khỏi khuôn mặt , ngay cả cái nhíu mày ban đầu cũng dần dần giãn .
Sở Ly Việt mắt đỏ hoe. Hắn đưa tay lau v·ết m·áu khóe miệng nàng: “Được … Ta đưa nàng về nhà, nhất định đưa nàng về nhà. Nàng cũng , nhất định cùng nàng…”
“ nàng ngủ, rõ ?”
“Ta còn nhiều lời với nàng, còn giải thích với nàng mà. Rõ ràng chúng mới bắt đầu thôi…”
Ngón tay Sở Ly Việt run rẩy, nhẹ nhàng lau v·ết m·áu khóe miệng nàng, giọng khàn khàn hỏi: “Sao nàng gì, nàng quên ? Hôm nay, hôm nay vốn là ngày chúng thành hôn mà…”
Người trong lòng rốt cuộc còn phản ứng nữa. Sở Ly Việt cố nặn một nụ .
“Không , quên cũng , chúng thành hôn , chúng sớm là phu thê . Nàng còn nhớ ? Nàng luôn lén gọi là phu quân…”
“Nàng gọi một tiếng nữa ?”
“Gọi một tiếng nữa thử… ?”
Người trong lòng cuối cùng còn một chút động tĩnh nào.
Khoảnh khắc , Sở Ly Việt cuối cùng cũng nhận điều gì đó.
Cả như rút linh hồn, vô lực , liệt mặt đất.
Hắn đưa tay nắm lấy tay nàng, vô tình chạm bức tượng gỗ rơi xuống. Bức tượng gỗ lăn xuống đất, chỗ dán ban đầu lập tức văng đứt, gãy thành hai nửa.
Khóe mắt dường như thứ gì ấm áp rơi xuống.
“Đừng bỏ một …”
“Ta còn yêu nàng mà, còn đưa nàng về nhà mà, nàng mở mắt một chút …”
Sở Ly Việt kéo nàng lòng, ôm chặt cứng, nhưng vẫn thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng đang từng chút từng chút lạnh . Người trong lòng c·hết.
Từ nay về nàng sẽ còn với nữa, cũng sẽ còn lén gọi là phu quân nữa… cứ thế biến mất.
Sở Ly Việt nhẹ, trong mắt đọng một tầng nước. Trong lòng dường như trống rỗng, chỉ còn bi thương và cô độc, cùng với sự tuyệt vọng vô tận.
Nàng thậm chí đến c·hết… cũng …
Người yêu nhất thực chính là nàng, cứ như mang theo tiếc nuối, vĩnh viễn rời xa.