Năm thứ năm, Triệu tướng quân cáo lão hồi hương, mang theo Triệu Ninh trở về Hành Định thành.
[May mà Triệu tướng quân chạy nhanh, hiện tại Tiêu Sách   vững gót chân, đang tìm tội của Triệu tướng quân,  tịch biên gia sản đấy.]
Đây là tới báo thù ,   : "Chắc là  tìm thấy chứng cứ gì chứ?"
[Sao ngươi ?]
"Đương nhiên , cả nhà Triệu tướng quân trung quân ái quốc, trấn thủ Hành Định thành cả đời,  thể  tội gì chứ?"
"Chuyện sai lầm duy nhất bọn họ , chính là tính toán Tiêu Sách, mưu đồ công lao phò tá lập vua thôi."
Trong mối quan hệ tình cảm rắc rối của , Tần Định Tắc và Triệu Ninh,  ai sai, cũng  ai đạt  ý nguyện.
Thật nực   bao.
Hệ thống  trả lời ,  cũng  để ý, đang định  dậy  phơi nắng thì nó đột nhiên đổi chủ đề.
[Ký chủ,   xin chủ hệ thống quyết toán.]
[Thế giới  vì ngươi giả c.h.ế.t trốn   tránh   nhiều lãng phí  cần thiết, Tiêu Sách sớm ba năm xây dựng nên một đất nước cường thịnh. Quốc lực cần thiết trong ba năm , một nửa phân phát cho bá tánh thiên hạ, một nửa còn  coi như là bồi thường cho ngươi.]
[Mười năm , lương thực trồng  đất, trái cây  cây, cá đánh bắt   biển, tơ tằm nhả , thậm chí tất cả những thứ bá tánh  thể mang  chợ giao dịch, đều sẽ tăng sản lượng.]
[Một nửa còn , đổi thành vàng bạc, để  cho ngươi, thế nào?]
Ta đáp ứng một tiếng, vốn  ôm hy vọng gì.
 khi  thấy cả sân đầy những chiếc rương lớn màu đen,  ngây ngẩn cả .
Bên trong  bộ đều là vàng ròng lấp lánh, chiếu  mắt  sáng lóa.
Mùa đông năm nay, long xa của Tiêu Sách  mà  đến Hành Định thành.
[Ký chủ,  đến để dời mộ cho ngươi,  chôn ngươi  hoàng lăng, hợp táng với .]
Ta giật  đến mức đêm khuya liền chạy đến bên mộ,  mà  binh lính canh giữ ở đó.
Ta kinh ngạc: "Không ,    ở cùng , hệ thống, ngươi nghĩ cách ."
[Ta  xem  đạo cụ nào thích hợp .]
Hệ thống tìm kiếm mất ba ngày, Tiêu Sách  cho  đào mộ của  lên .
Lần  Tần Định Tắc  Tướng quân phủ sai , còn   chuyện .
Ta quỳ gối bên ngoài cùng đám đông,  Tiêu Sách từ xa.
Năm năm  gặp, khí thế    càng thêm áp bức, long bào mặc    trông  .
     chút gầy yếu,    vui buồn.
[Mặc dù tư cách đạo đức của Tiêu Sách  , nhưng  là một minh quân, mấy năm  tại vị, bốn biển thần phục, thái bình thịnh thế.]
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-nghich-tap-ta-muon-song-cuoc-song-an-nhan/chuong-9-cuoi-cung-ta-cung-doi-duoc-nang-hoan.html.]
Điều    phủ nhận, Tiêu Sách là nhân vật kiệt xuất, là bậc đế vương trời sinh.
 hoàng đế cũng  thể đào mộ của  chứ,  vội la lên: "Hắn sắp mở quan tài , ngươi  cách nào ?"
[Có]
Vừa dứt lời,  thấy bộ xương trắng trong quan tài đen, khi Tiêu Sách nhẹ nhàng chạm   ôm lên, liền vỡ vụn thành tro bụi.
 lúc  một cơn gió thổi qua, tro bụi cũng bay  mất.
Tiêu Sách sững sờ, đột nhiên  màng hình tượng quỳ xuống đất,  nắm lấy chút tro cốt.
 chỉ là uổng công,  chỉ  thể trơ mắt  xương trắng hóa thành bụi phấn,  gió cuốn .
Đế vương thất thố, dính đầy bùn đất, chật vật  chịu nổi, nhưng   giữ   thứ gì.
[Ký chủ, nhiệm vụ của    thành, tạm biệt.]
[Từ nay về  núi cao sông dài, ngươi   tự do .]
Ta nhắm mắt , chỉ cảm thấy   nhẹ bẫng, như  trải qua một giấc mộng dài.
Giấc mộng tan, vạn sự hư .
Long xa của hoàng đế rời , bầu  khí u ám  bầu trời Hành Định thành rốt cuộc cũng tan biến.
Ta  trong sân phơi nắng,  bà mối  cửa.
"Vân cô nương, hôm nay  đến để  chuyện mai mối cho ngươi."
"Tần Định Tắc, Tần công tử, hàng xóm của ngươi mấy năm nay, chắc cũng quen  . Tần công tử tuy tuổi tác  lớn, nhưng là  , là một đứa nhỏ thật thà."
"Cậu  thích ngươi đấy, nhờ  đến  chuyện, cô nương thấy thế nào?"
Ta  bà  , ánh mắt   thấy Tần Định Tắc đang lén lút ở cửa  dám .
Ta vẫy tay gọi  : "Công tử thích  ?"
Tần Định Tắc cúi đầu  dám  , dáng vẻ giống như  .
Ta đến gần , nhỏ giọng : "Ta tên Bạch Lạc, công tử  nhận   ?"
"Năm năm , chúng   trao đổi  canh ."
Tần Định Tắc kinh ngạc ngẩng đầu, đầy vẻ  dám tin,  khi phản ứng  liền ôm chầm lấy : "Cô nương?"
Trên vai  nước mắt nóng hổi rơi xuống, Tần Định Tắc  : "Ta   ,  khi cô nương rơi xuống nước,  rõ ràng  nắm lấy y phục của nàng."
"Ta  sớm cảm thấy nàng  giống cô nương,  ngờ nàng  c.h.ế.t  sống ."
"Cô nương, cuối cùng  cũng đợi  nàng ."
 
 
-Hết-