"Giáo viên bình thường?" Nhiễm Mặc nhíu mày, rõ ràng đang hoài nghi tính chân thực trong câu  của cô.
 
Trịnh Tiêu cây ngay  sợ c.h.ế.t , cô thật sự chỉ là một giáo viên bình thường, gặp  phản diện cũng đơn thuần xuất phát từ lòng . Cô  tin, những chuyện cô  , đám    thể đội nồi lên đầu .
 
Kim Liên Tử thái độ chuyên nghiệp mang máy tính bảng đến cho . Bên trong chính là sơ yếu lý lịch sạch đến  thể sạch hơn của Trịnh Tiêu mà  nhân lúc   vấn đề điều tra .
 
Nhiễm Mặc lướt mắt, mày  nhíu: " là giáo viên."
 
"  mà,  chỉ là giáo viên bình thường,     dối. Anh thả    ?" Cô thật sự chỉ  sống một cuộc đời bình thường mà thôi.
 
"Thiếu gia, lý lịch của   quá sạch sẽ, chắc chắn  vấn đề."
 
Trịnh Tiêu: "..."
 
Ai  vấn đề? Bà đây sạch là sự thật   , đừng  suy bụng   bụng . Cả nhà  mới  vấn đề !
 
Trịnh Tiêu đáy lòng gào thét, trái tim tựa như sắp nhảy  khỏi lồng ngực. Lạy trời lạy phật, nếu   cô  thể  thây rời khỏi đây, cô sẽ chăm chỉ  chùa, mỗi ngày đều sẽ mua hoa quả bánh kẹo cho các phật ăn chán thì thôi.
 
Nhiễm Mặc    cũng gật đầu: "Nói  lý."
 
"Thiếu gia,    thể giữ. Giết nhầm còn hơn bỏ sót."
 
Trịnh Tiêu bủn rủn chân tay nhưng vì mạng sống , cô  thể  tự  lên đấu tranh. Trong thời điểm , chỉ  cô mới  thể tự cứu lấy chính . Cô hít sâu một , chỉ thẳng  mặt Kim Liên Tử: "Kim quản gia,   chỉ cần  ngoan ngoãn  theo sự sắp xếp của ,  sẽ đảm bảo mạng sống cho  cơ mà."
 
Kim Liên Tử  thèm chớp mắt lấy một cái, chối bay chối biến: "Có ."
 
Trịnh Tiêu nghẹn cả một bụng uất ức, tức đến mức hoa mắt: "Anh... ..."
 
Biết  thể  lý lẽ với con ch.ó chỉ  lợi ích như Kim Liên Tử, Trịnh Tiêu đành đặt hết hi vọng sang phản diện. Mặc dù với thiết lập của , khả năng để cô sống sót rời khỏi đây cũng  cao lắm.
 
Méo mó  hơn , vì mạng quý giá, cô  liều một phen.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-phan-dien-toi-roi/11.html.]
"Chẳng lẽ   lấy oán báo ơn  ?  là  cứu mạng ,    ."
 
Lòng  đặt  đúng chỗ, sai lầm cuộc đời, rước hoạ  .
 
Nhiễm Mặc  cô: "Cô  đúng,   thể lấy oán báo ơn."
 
"Vậy  đồng ý tha cho  ?"
Mập
 
" cô   quá nhiều, chỉ   c.h.ế.t mới    chuyện."
 
"Thiếu gia, xe dọn xác   chuẩn  xong."
 
Trịnh Tiêu điên tiết trừng mắt  Kim Liên Tử: "Anh im miệng, bớt xen  chuyện  khác ."
 
"Anh Mặc yên tâm, chỉ cần  thả  ,  đảm bảo sẽ đem theo bí mật  của  xuống mồ."
 
"  thể  g.i.ế.c cô nhưng  thể thả cô ."
 
Trịnh Tiêu: "..."
 
Chẳng lẽ    bắt giam   ngục tối? Không cho  thấy ánh sáng, đợi đến khi  phát điên sẽ tìm lý do hợp lý để thủ tiêu ?
 
Trịnh Tiêu  suy nghĩ của chính  doạ sợ, điên cuồng  Nhiễm Mặc.
 
Anh quan sát kỹ từng biểu cảm  mặt cô,  nửa miệng. Bảo  chính  trong lúc phát bệnh  bám lấy nữ nhân , phản ứng của cô  quả thật  thú vị khiến  chỉ  trêu chọc mãi.
 
Giữ    bên ,   lựa chọn tồi.
 
"Ngồi lên đây." Nhiễm Mặc trầm giọng  lệnh.
 
Đến lúc , Trịnh Tiêu mới nhận   đang nửa bò  đất   từ khi nào.
 
Trịnh Tiêu: "..."