Nhiễm Mặc lập tức cắt đứt ý tưởng của cô bằng giọng  trời phú: "Điều thứ 3 trong bản hợp đồng là gì?"
 
Trịnh Tiêu mới chỉ  qua,  thuộc lắm hơn 100 cái điều khoản ghi bên trong, chỉ  thể  theo lời , lật hợp đồng  : "Điều thứ 3 quy định, bên B    sự giám sát của bên A, nếu bên B  ý định bỏ trốn, hợp đồng vô hiệu."
 
"Vậy cô tạm biệt  cái gì?" Nhiễm Mặc  như  , dùng ánh mắt thâm thúy  cô.
 
Trịnh Tiêu   đến lúng túng, lắp bắp    chữ: "... ..."
 
Không  chứ, giám sát ,   là phản diện đại nhân sẽ cho  giám sát cô thôi ? Đừng  là còn  giữ cô ở đây nữa nhé! Bắt cô  sống giam lỏng ở đây, thà một đao g.i.ế.c c.h.ế.t cô  còn hơn.
 
" mà  còn  việc   ở nhà mà..."
 
Nhiễm Mặc   nhiều lời với cô, lặp : "Điều thứ 3."
 
" mà  đói , chẳng lẽ   cho   kiếm ăn  ?      c.h.ế.t ở đây."
 
"Sẽ  để cô đói chết."
 
Trịnh Tiêu còn  hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu  của  thì  mặt cô  xuất hiện   mười món ăn đang bốc khói nghi ngút.
 
Trịnh Tiêu: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-phan-dien-toi-roi/13.html.]
 
Anh    bà đây đói chết, là  bà đây bội thực chết. Tên khốn.
 
Trịnh Tiêu  bò  chiếc giường mềm mại,  trần nhà  khắc tinh xảo, khó khăn thở dài. Ngày nghỉ đáng quý của cô, ngày nghỉ cả tuần mới  của cô, sắp kết thúc , hu hu. Mặc dù   chấp nhận sự thật đau thương , nhưng cô chắc chắn   thể thoát khỏi móng vuốt của phản diện đại nhân dễ dàng, nếu  đạt  mục đích, vẫn cần  vạch kế hoạch thật kỹ.
 
Cần  giữ  mạng sống quý giá.
 
Sáng hôm , Trịnh Tiêu  tiếng đồng hồ báo thức gọi tỉnh, cô mơ màng với tay tắt điện thoại, ba giây  mới bừng tỉnh đãi ngộ. Cô hiện tại đang   ở nhà , chỉ một chút nữa thôi là tới giờ  ... cô sẽ muộn mất.
 
Ngay lúc cô đang vội vàng nhào  phòng tắm sa hoa, hệ thống   c.h.ế.t dí ở  ngày hôm qua đột ngột hiện hình: [Ký chủ, buổi sáng  lành.]
 
Gặp  hệ thống, cô như tìm thấy chiếc phao cứu sinh của chính , bám chặt  buông: "Mày cuối cùng cũng  trở  , hôm qua mày biến    hả?"
 
[Thật xin  ký chủ,   thiết lập  thể  gần nhân vật tuyến chính nên ngày hôm qua  kịp nhắc nhở cô   hệ thống chủ nhốt  phòng tối, mãi đến sáng nay mới  thả  ngoài.]
 
Mập
"Sao mày  thể  kịp nhắc nhở tao... tức c.h.ế.t tao mà!"
 
Trước đây cô còn  phần cảm kích nó vì dù nó  vô dụng thế nào  chăng nữa, cô cũng nhờ  nó mới  sống  thêm một . Sau  , cô thật sự  thể cảm kích nổi nữa. Rõ ràng nó thấy hố ở đằng , còn   đường nhắc nhở cô.
 
[Thật xin , ký chủ, ngài đang ở chỗ nào ? Sao hôm qua   về nhà.]
 
Hệ thống càng  càng chọc cô tức chết. Cô nào    về nhà, cô là  mong  về cái ổ chó nhỏ của  hơn bất kỳ ai nhưng ngoài việc về nhà, cô càng  giữ chặt mạng sống  hơn. Hài, chỉ sợ  ,  những   về nhà, cô còn  giam lỏng ở chỗ , công việc  định cũng  từ bỏ, mỗi ngày đều ở nơi  ăn  chờ chết. Cuộc sống như , ai nguyện ý hưởng chứ!