Một lúc vẫn  thấy Trịnh Tiêu nhúc nhích, Nhiễm Mặc chậm rãi  dậy: "Còn chờ  bế cô..."
 
Cô  khác gì đang   than bỏng,  bật dậy ngay lập tức, hai bước gộp thành một chạy tới chiếc ghế   kéo sẵn, nhào   xuống: "Không cần  phiền lòng,   thể tự  ."
 
Đùa gì chứ, để phản diện đại nhân động tay, cô sợ   thể nguyên vẹn   cái ghế  ăn cơm  nữa mất.
 
Nhiễm Mặc nhận  cô  sợ , nhưng    rõ nguyên nhân vì . Mặc dù tình huống hôm qua đúng là  dọa , nhưng  cũng  thật sự  điều gì quá đáng với cô. Theo lý, cô  thể sợ  đến mức  .
 
Mập
"Cô sợ ?"
 
Trịnh Tiêu: "..."
 
Phản diện đại nhân, ngài    , câu  hôm qua  hỏi  mà.
 
Ngay lúc cô đang    nên lặp  câu trả lời tối qua với   thì  hầu  lượt mang đồ ăn sáng . Vẫn là kiểu trưng bày tiêu chuẩn nhà giàu, đủ cả hương cả vị,  dày  thoải mái cọ cọ hai tiếng.
 
Trịnh Tiêu: "..."
 
Phản diện đại nhân sẽ  nhận  chứ?
 
Trịnh Tiêu kín đáo liếc trộm Nhiễm Mặc, lập tức thấy  cũng đang   cau mày.
 
Hê hê. Đời  như là mơ.
 
Nhiễm Mặc  như  : "Ăn ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-phan-dien-toi-roi/15.html.]
Trịnh Tiêu: "..."
 
Trịnh Tiêu mắt  mũi, mũi  tim ăn xong bữa sáng hào môn, vị ngọt tan trong miệng thật khiến   quyết luyến  rời. Ngon ghê, giá như   phản diện đại nhân lúc nào cũng kè kè bên  thì đây chắc chắn sẽ là bữa sáng hạnh phúc nhất đời cô.
 
Nhiễm Mặc thấy cô lấy khăn giấy lau miệng,  đồng hồ hỏi: "Ăn xong ?"
 
"Dạ  ạ." Trịnh Tiêu trịnh trọng đáp lời .
 
Nhiễm Mặc hài lòng gật đầu, trong lòng dấy lên một thứ cảm xúc kỳ lạ. Từ hôm qua đến giờ, mỗi  tiếp xúc với cô,  đều  thể cảm nhận  sự kỳ lạ . Điều  quá mới mẻ khiến  kìm lòng    khám phá, đây cũng là lý do   giữ cô  bên . Không  bất cứ thứ gì  đời  mà   thể nắm rõ.
 
Anh kìm  vui vẻ trong lòng, lau tay  khăn ướt, chậm rãi  dậy: "Tài xế ở bên ngoài đợi cô, tan  cũng sẽ   đón cô trở về."
 
Trịnh Tiêu: "..."
 
Gì thế? Có  cô ăn no quá  ảo giác ? Sao phản diện đại nhân  chủ động đề nghị đưa cô  ? Anh     giam lỏng cô đến c.h.ế.t ?
 
Thấy cô ngơ  đó, lòng Nhiễm Mặc càng vui vẻ hơn. Không ngờ tạo bất ngờ cho một    thể khiến tâm trạng   đến thế. Anh cố giấu nụ  nơi đáy mắt, nhàn nhạt lên tiếng: "Điều thứ 78."
 
Nói ,  liền thần thần bí bí xoay  rời .
 
Tận đến khi Trịnh Tiêu  tài xế do  sắp xếp đưa thẳng tới trường học của , cô vẫn  thể tin  phản diện sẽ thật sự thả   . ... nhưng mà...tài xế,  thể  trở , đưa cô về nhà soạn giáo án  ?
 
Trịnh Tiêu chỉ là một giảng viên dạy địa nên khối lượng công việc một ngày của cô  quá nhiều,  khi dạy xong ba tiết   sách giáo khoa, cô cuối cùng   thể  trở  phòng chờ dành cho giáo viên nghỉ ngơi.
 
Xuân Hi, đồng nghiệp của cô tiến  thấy cô đang  bò  bàn, cất tiếng hỏi thăm: "Trạng thái hôm nay của cô   thì ,  vấn đề gì ?"
 
Trịnh Tiêu lười giải thích với cô , xua tay: "Không  gì,  mệt chút thôi, cô cứ để mặc ."