"Trịnh Tiêu, Xuân Hi quan tâm đến cô mới hỏi thăm cô, thái độ của cô như thế là  hả?"
 
Trịnh Tiêu  cần ngẩng đầu cũng  chủ nhân câu   là ai. Còn ai khác ngoài Khánh Thu, cũng là giáo viên dạy địa giống như cô. Cuộc sống còn  đủ vất vả   mà cô  lúc nào cũng  kiếm chuyện với cô . Nếu là ngày thường cô sẽ  chịu thua mà đấu khẩu với cô  một phen, nhưng hôm nay cô thật sự quá mệt mỏi, ngày hôm qua  đối diện với phản diện đại nhân trong lo sợ  bào mòn  quá nhiều tinh lực của cô .
 
Xuân Hi  quan hệ của hai    nên chỉ  thể xua tay  hòa: "Không   ạ, chắc chị Tiêu mệt, để chị  nghỉ ngơi một chút ạ."
 
"Hừ, mệt, chắc qua chơi mệt quá chứ gì. Đi dạy còn  mang giáo trình, khác gì  cày quên trâu."
 
Trẻ trâu, cô mới  thèm chấp với cô .
 
Đối diện với phản diện đại nhân khiến cô hiểu sâu sắc giá trị của cuộc sống. Khó khăn lắm mới    một đời, cô  chịu khó hưởng thụ, tốn thời gian đấu khẩu với kẻ khác  vẹo gì.
 
Không để cô rảnh rỗi bao lâu, điện thoại  trong túi cô  ngừng rung lên. Trên màn hình hiện một dãy  xa lạ. Chẳng hiểu , khi  thấy dòng  đó, trái tim bình lặng của cô điên cuồng nhảy loạn trong lồng ngực.
 
Trịnh Tiêu hít một  thật sâu  bắt máy: "Alo, ai đấy ạ?"
 
Giọng  trầm lạnh quen thuộc đến mức  thể quen thuộc hơn thoát  khỏi loa điện thoại: "Là , cô   xong việc ?"
 
"Dạ...   ạ." Trịnh Tiêu ngoan ngoãn đáp  theo bản năng.
 
"Xe  chuẩn   tới , cô mau  ngoài ."
 
Trịnh Tiêu: "..."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-phan-dien-toi-roi/16.html.]
Nhìn trời,  đất,  chiếc xe đắt tiền đỗ ngoài cửa.
 
Trời ơi,  khí tự do, tạm biệt!
 
Mập
"Dạ   ,  sẽ  ngay."
 
Thấy Trịnh Tiêu  điện thoại xong đột ngột  rời , nhóm giáo viên  trong phòng chờ đồng loạt  theo.
 
"Này Hi,   Tiêu nó mới leo lên con xe  đúng ? Chị    nhầm đúng ?"
 
Lúc  Xuân Hi vẫn còn  tin  cảnh tượng  mắt, ngơ ngác ừ một tiếng. Sáng nay, cô  thật sự   nhầm. Trịnh Tiêu thật sự  một chiếc xe đắt tiền đưa đón, cô ... tại  cô   như ?
 
"Tao  ngay mà, con nhỏ Trịnh Tiêu đó ngoài mặt thì  vẻ thanh cao, còn   ôm đùi dựa cột mới leo lên  cái ghế tổ trưởng bộ môn  chắc."
 
"Chị Thu, chị đừng  , đến tai Trịnh Tiêu   ." Một đồng nghiệp nam khác thấy dáng vẻ ghen tỵ đến đỏ mắt của Khánh Thu thì lên tiếng nhắc nhở. Nói  ghen tỵ là  dối, nhưng là đàn ông,  vẫn  thể khắc chế  bản .
 
[Ký chủ, thông báo với ký chủ một tin vui, tình tiết chính truyện  bắt đầu , nữ chính   thành tình tiết gặp mặt nam chính.]
 
Trịnh Tiêu đang   bộ bàn ghế bạc tỷ trong nhà phản diện soạn giáo án thì hệ thống liền lòi . Nhớ  thì  một tuần kể từ ngày cô gặp phản diện đại nhân  đầu tiên, cũng  một tuần cô  gặp  . Thời gian qua, mỗi ngày đều   đưa cô    đón cô về nhà, thậm chí, đồ đạc trong nhà cũ của cô cũng   dọn  bộ tới đây  ngay ngày thứ hai.
 
Sau bữa sáng hào môn hôm đó, cô cũng chẳng gặp   thêm bất kì  nào, cũng  rõ    .
 
Một tuần, cô cũng  quen  với  cảnh sống mới, thậm chí  những lúc còn coi nơi  là nhà của , biến chính  thành nàng công chúa nhỏ sống trong lâu đài...
 
Khụ khụ, cô    nên xuất hiện ý nghĩ như thế.