Thời điểm cô nhận thức rõ tình cảnh của , cô  hề nghĩ ngợi, lập tức chọn  tránh xa nam phản diện. Chỉ cần tránh xa phản diện, cô  thể rời khỏi cốt truyện, thoát  một kiếp c.h.ế.t sớm. Cho dù  thể trở về thế giới thật  chăng nữa, cô cảm thấy đổi từ   công ty sang dạy học cũng  đến nỗi nào.
 
Chính vì lựa chọn đó của cô mà giờ cô mới rơi  tình cảnh hiện tại. Trốn chui trốn lủi hòng giữ lấy mạng của .
 
"Phản diện đại nhân sẽ  chui  con hẻm   nhỉ." Trình Tiêu liếc  con ngõ nhỏ sâu hun hút, nuốt một ngụm nước bọt. Mặc dù     lắm nhưng giữa việc chạm mặt phản diện đại nhân tương đương với c.h.ế.t sớm và chui  trong con ngõ tối tăm , thì dù   bò cô cũng sẽ chọn phương án hai.
 
[Ký chủ, cô cẩn thận chút.] Hệ thống   thực thể nhưng ở trong đầu cô vẫn run rẩy vì sợ hãi. Nó vốn dĩ  nhát gan, đây là  đầu tiên  ngoài  nhiệm vụ một ,  tránh khỏi việc sợ hãi  tình huống  mặt. Dù nó   thực thể nhưng tính mạng của nó  gắn liền với ký chủ, nếu ký chủ c.h.ế.t  khi nó giải trừ liên kết thì nó cũng sẽ  xóa bỏ. Nó còn trẻ, nó   c.h.ế.t sớm.
 
Trịnh Tiêu phiền muộn xua tay: "Biết ,  ."
 
Cô cũng   c.h.ế.t sớm chút nào.
 
Màn đêm đen đặc phủ khắp  gian, trong con hẻm tối tăm che kín  bộ ánh điện hắt  từ những  nhà bên cạnh, Trịnh Tiêu mò mẫm  từng bước một.
 
*Bộp*
 
Có tiếng giống như vật gì đó rơi xuống đất vang vọng trong  khí. Trong sự tối tắm đáng sợ , sự xuất hiện của âm thanh  càng dọa  gấp ngàn . Trịnh Tiêu nhảy dựng, bước chân cũng nhanh hơn.
 
Con nam mô a di đà phật, phật  cao phổ độ chúng sinh, đừng để con  mệnh hệ gì.
 
Trịnh Tiêu  nhanh như chạy,    lẩm bẩm trong miệng. Ấy thế mà càng chạy, âm thanh quỷ dị xung quanh vọng tới càng ngày càng nhiều, âm lượng cũng ngày càng lớn. Tới một khúc rẽ hắt  ánh sáng, trái tim treo cao của cô mới dần dần trùng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-phan-dien-toi-roi/2.html.]
 
Lối , lối   . Lạy chúa  cao, cuối cùng con cũng  thể thoát khỏi tình cảnh  .
 
Cơ mặt  còn căng cứng vì căng thẳng của cô chậm rãi kéo lên một nụ , tốc độ bước chân cũng trở nên nhanh hơn. Một bước, hai bước, ba bước, Trịnh Tiêu chạy nhanh về phía ánh sáng.
 
Cô nhịn   phấn khích trong lòng, hét lớn thành tiếng: "Cuối cùng cũng sống..." !
 
Chữ cuối còn  kịp phát  ngoài   cảnh tượng  mặt dọa nuốt trở về. Trịnh Tiêu run chân, suýt chút nữa  ngất vì sợ hãi.
 
Năm  đàn ông dáng vẻ dữ tợn  tay còn cầm gậy sắt cực kì to đang  ngừng đánh  một điểm. Tiếng hét   của cô thu hút sự chú ý của bọn họ, khiến bọn họ đồng loạt  sang  cô.
 
Trịnh Tiêu: "..."
 
Giờ cô  đầu chạy liệu  phần trăm thoát nào ?
Mập
 
[Ký chủ, đừng để  thương nha!] Nó sợ với khả năng nhảy hố đỉnh cao thế  của ký chủ thì  cần đợi đến lúc gặp phản diện, ký chủ cũng  c.h.ế.t   thây .
 
Ba giây trôi qua, nhận thấy năm tên  vẫn còn đang  yên tại chỗ, ánh mắt của bọn họ  cô còn thêm vài phần kiêng dè, Trịnh Tiêu nhận  điều gì đó. Cô liếc mắt,  về phía ngõ mà   mới  tới, hét thật lớn: "Ở đây, ở đây,  tìm thấy  ."
 
Quả đúng như dự đoán của cô,  khi  thấy cô định gọi  tới, đám    dám lưu  lấy một giây. Đến cái liếc mắt bọn họ còn lười tặng cho cô, gã nào gã lấy kéo tay  leo lên xe  vít ga chạy thẳng. Toàn bộ quá trình đều  đầy ba mươi giây, hệ thống thấy một màn   khỏi cảm thán: [Ký chủ thông minh quá !]
 
Trịnh Tiêu  khen thì phổng mũi: "Đấy là đương nhiên."