NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 100

Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:32:43
Lượt xem: 180

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 100: Bước thảo mai thứ 100

 

Trước khi Mạc Nhị hộc máu, thứ vẫn bình thường, chính cũng thấy cơ thể vấn đề gì.

 

Dạo sức khoẻ luôn giữ trạng thái định, điều bất thường duy nhất là từ hôm qua hệ thống bắt đầu im bặt.

 

Anh thậm chí cảm giác hệ thống biến mất.

 

Không, chính xác hơn thì hệ thống "suy yếu". Anh vẫn mơ hồ cảm nhận sợi dây liên hệ mỏng manh với nó cho nên đoán rằng hệ thống "biến mất" mà là "suy yếu".

 

Mạc Nhị lập tức dự kiến chẳng lành, yêu cầu bác sĩ kiểm tra nhưng sức khoẻ tệ vì hệ thống yếu dần, trái các chỉ còn xu hướng lên.

 

Kỳ lạ ghê.

 

Hệ thống từng khoẻ lên là nhờ nó hấp thụ năng lượng từ Tô Trầm Ngư chuyển hóa cho , đương nhiên việc gây bất lợi gì cho cô.

 

Tuy thích hệ thống uy h.i.ế.p nhưng Mạc Nhị là ân oán rạch ròi. Anh và hệ thống là quan hệ cộng sinh cơ mà ban đầu đúng là nó cứu mạng thật.

 

Không ngẫu nhiên mà hệ thống đột nhiên suy yếu, sức khoẻ nghĩa là tương lai cũng sẽ .

 

gì về hệ thống, giúp nó nên đành tiếp tục ở cạnh Tô Trầm Ngư. Thời gian , thường thấy những hình ảnh mơ hồ xuất hiện trong đầu. Chúng xa lạ, mờ ảo như phủ sương, lau sạch để cho rõ.

 

Mạc Nhị lặng lẽ quan sát những hình ảnh thoáng ẩn thoáng hiện trong đầu, trực giác mách bảo hệ thống mang chúng đến.

 

Có lẽ cái hệ thống đang hấp hối dùng chúng như công cụ để nhờ giúp gì ư? Anh nghĩ bụng.

 

Hôm nay vẻ bận rộn xử lý việc công ty suốt dọc đường, thực chất là suy đoán những hình ảnh . Anh phát hiện chỉ cần tập trung đến khi huyệt Thái Dương đau nhói, một hình ảnh trong chúng sẽ rõ ràng hơn như thể một bàn tay vô hình lau lớp sương mờ .

 

Hình ảnh giật giật từng hồi như đĩa phim xước.

 

Rồi khi hình ảnh trở nên rõ ràng, thấy đó.

 

Là… Tô Trầm Ngư.

 

Là đủ kiểu trạng thái của Tô Trầm Ngư.

 

Điểm chung là cô đều mặc trang phục cổ đại, muôn hình vạn trạng bộ nào lặp , cảm giác như đang lật một cuốn album tạp chí tạo hình cổ trang của Tô Trầm Ngư , còn là phiên bản đầy đủ nữa.

 

Mạc Nhị nghi ngờ nhưng mặt hề lộ chút dấu vết. Anh lâu chút nữa, sẽ tìm manh mối quan trọng nào đó trong những hình ảnh mơ hồ .

 

Tô Trầm Ngư trong ảo ảnh rõ ràng biến đổi tuổi tác rõ rệt. Đầu tiên là một cô bé gầy gò mặc quần áo rách rưới như ăn xin, nhỏ xíu, trông chừng bảy tám tuổi. Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay lấm lem bùn đất, tay cô nâng niu một cái bánh bột ngô đang bốc khói. Đôi mắt to tròn chằm chằm cái bánh, lấp lánh như chứa vô vàn mảnh vỡ, ánh lên sự khao khát tột độ… khao khát cái bánh bột ngô.

 

Ban đầu chủ yếu là dáng vẻ ăn mày , mỗi tay cô cầm một món ăn khác nhưng thoáng qua cũng mấy thứ đó đều là lương thực thô, đạm bạc.

 

Tuy nhiên ánh trong mắt cô bao giờ tắt.

 

Sang đoạn giữa Mạc Nhị rõ Tô Trầm Ngư lớn hơn, mười lăm mười sáu. Cô còn rách rưới như ăn mày nữa mà ăn mặc sạch sẽ, tóc bới thành hai búi nhỏ xinh xắn điểm xuyết vài món trang sức bé xíu. Giản dị thế cũng thể che lấp vẻ sáng trong tỏa từ cô.

 

ánh trong mắt cô vơi nhiều.

 

Đoạn là Tô Trầm Ngư càng lúc càng trưởng thành, hiển lộ vẻ khiến kẻ khác trầm trồ nhớ mãi quên. Trang phục, trang sức cô càng lúc càng tinh xảo. Cô tựa như một viên minh châu vùi lấp gột rửa sạch bụi trần, tỏa sáng rực rỡ.

 

Chỉ là, đôi mắt từng lấp lánh vì những món ăn thô sơ dân dã giờ đen láy như mực. Ánh trong mắt cô… biến mất.

 

Cô như biến thành một con rối xinh .

 

Ngực Mạc Nhị bỗng trào lên một nỗi xót xa rõ lý do. Tiềm thức mách bảo đừng xem những hình ảnh nữa.

 

lúc , trong đầu văng vẳng một giọng :

 

[Xoá bỏ khế ước.]

 

[Ba, hai, một...]

 

[Xoá bỏ thành công.]

 

Ngay lập tức, thứ gì đó nổ tung trong đầu , một dòng nhiệt nóng dâng lên trong n.g.ự.c khiến cổ họng ngứa ngáy. Theo cơn ho khan, dòng nhiệt đó trào . Anh mơ hồ thấy tiếng thét chói tai của Đào Đào...

 

Sau khi phun một búng máu, Mạc Nhị những yếu ớt ngã xuống mà ngược cảm thấy khoan khoái nhẹ nhõm lạ thường. Cảm giác giống như đang ngủ thì trùm mấy tấm chăn dày nặng nề đến mức thở nổi, chợt chúng đột nhiên hất tung , từng lỗ chân lông cơ thể tham lam hô hấp .

 

Điều khiến khỏi sa sầm mặt là những hình ảnh lờ mờ về Tô Trầm Ngư mà kịp xem hết bỗng dưng biến mất tăm khỏi trí não . Nếu lúc nãy cố gắng vài đoạn thì lẽ còn chẳng từng thấy gì.

 

ý nghĩ ngổn ngang trong đầu

 

Tiếng thông báo là thể hiện và hệ thống còn dính dáng gì đến đúng ?

 

Nôn m.á.u hề khiến cảm thấy khó chịu, ngược khoan khoái nhẹ nhõm từng thấy.

 

"… Gọi xe cứu thương!" Anh Tô Trầm Ngư lên tiếng, giọng cô hề hoảng hốt. tay khác đỡ lấy.

 

Cảnh Điền liên tục gật đầu: " đúng đúng."

 

Lần đầu tiên thấy cảnh nôn m.á.u ngoài đời thật, Cảnh Điền run rẩy lấy điện thoại định gọi 120*.

 

(* cấp cứu)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/100.html.]

 

Mạc Nhị gạt bỏ ý nghĩ hỗn loạn, vội : "Không cần."

 

Giọng đầy nội lực, hề giống ốm yếu sắp xuống chầu Diêm Vương chút nào. Ba ở hiện trường đều , Cảnh Điền cầm điện thoại tròn mắt kinh ngạc.

 

Mạc Nhị lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ từ trong túi lau miệng. Tô Trầm Ngư buông tay đang đỡ , mặt Mạc Nhị chằm chằm.

 

Bỏ qua ngụm m.á.u nôn thì lúc trông sắc mặt hồng hào lắm. Không kiểu ửng đỏ bất thường mà là kiểu hồng hào khỏe mạnh từ bên trong, khác với vẻ tái nhợt khi.

 

Chẳng lẽ trong Mạc Nhị m.á.u bầm, phun thành khoẻ hơn?

 

"Anh chắc cần chứ?" Tô Trầm Ngư định gì đó nhưng thấy vẻ khỏe hơn thật thì nuốt trở .

 

Mạc Nhị lau vết m.á.u môi, ngay cả Đào Đào và Cảnh Điền cũng nhận sắc mặt hơn rõ ràng, đây từng là một công tử bột ốm yếu.

 

"Không… là hồi quang phản chiếu* đấy chứ?" Đào Đào run rẩy , chị sợ đến mức nên lời. Vì cách Mạc Nhị xa, hướng gần như đối diện nên m.á.u Mạc Nhị phun b.ắ.n lên giày chị một ít.

 

(*trạng thái khoẻ mạnh minh mẫn đột ngột lúc lâm chung)

 

Chị đang đôi giày trắng tinh, m.á.u b.ắ.n lên loang thành vệt. Nghĩ đến đó là m.á.u , da đầu chị tê dại! Dù là TV ngoài đời, nôn m.á.u đều là điềm gở.

 

Mạc Nhị "Ừ" một tiếng, mỉm : " sẽ gọi bác sĩ riêng sang."

 

Anh liếc Đào Đào, chị lùi một bước, che miệng, dám hé răng.

 

Thấy thực sự đến bệnh viện, Tô Trầm Ngư cũng ép, bảo Cảnh Điền gọi tài xế kiêm vệ sĩ (cô đoán ) của Mạc Nhị lên đây.

 

"Anh đừng nhúc nhích, cứ ở phòng ha, phòng khác. Trông vẻ nhưng vẫn khuyên nên lên giường đợi bác sĩ." Tô Trầm Ngư .

 

Mạc Nhị chạm mắt với cô, ngoan ngoãn gật đầu. Anh cần gian để suy ngẫm về tình hình của : "Không cô định gặp đạo diễn ? Mau ."

 

Tô Trầm Ngư nghĩ ngợi : "Đào Đào, chị giúp em trông nom nhé."

 

Cô vẫn canh cánh câu ‘hồi quang phản chiếu’ của Đào Đào. Dù trông Mạc Nhị chẳng vẻ gì là sắp hồi quang phản chiếu cả nhưng ai nhỡ .

 

Đào Đào ngoan ngoãn đồng ý.

 

Tô Trầm Ngư lấy quần áo Đào Đào mới sắp xếp xong xuôi nhét vali, đợi tài xế đến nơi cô mới chuyển lên phòng suite tầng tám cất hành lý đến phòng đạo diễn.

 

Trong phòng đạo diễn đông nghịt : đạo diễn, phó đạo diễn, biên kịch, giám chế... mặt đủ cả. Mọi trao đổi gần nửa tiếng, chủ yếu là cái về các nhân vật. Xem phản ứng của họ thì vẻ họ hài lòng với Tô Trầm Ngư. Suốt buổi cô đều ngoan ngoãn trả lời đúng ý họ.

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Sau khi chuyện xong, là sếp, Tô Trầm Ngư về phòng Mạc Nhị xem tình hình thế nào.

 

Ôi chao, ba bác sĩ đang tất tả trong phòng, còn mang cả nguyên bộ dụng cụ y tế tối giản. Cuộc kiểm tra gần xong.

 

Đào Đào đàn mặt, nhỏ giọng : "Nghe ý họ thì hình như đại thái giám sắp khỏe hẳn , phun ngụm m.á.u là chuyện đó."

 

Ba bác sĩ nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời , tài xế kiêm vệ sĩ vui mừng mặt. Tô Trầm Ngư liếc thấy Mạc Nhị giường ngủ.

 

"Anh Ngô, ở đây chờ Mạc Nhị tỉnh nhé." Nếu bác sĩ riêng của Mạc Nhị xác nhận thì Tô Trầm Ngư yên tâm , cô trở về phòng .

 

Cảnh Điền bận ngoại giao nên . Tô Trầm Ngư nhờ Đào Đào sắp xếp hành lý. Một trong phòng, giữa gọi điện thoại và gọi video cô vui vẻ chọn cái thứ hai.

 

Cuộc gọi gián đoạn vì sự cố bất ngờ của Mạc Nhị, khi Tô Trầm Ngư cúp máy thấy Phó Thanh Hứa gọi . Anh hiểu cô đang việc gấp, tiện máy.

 

Chuông chờ máy reo ba tiếng thì bắt máy.

 

Khuôn mặt của Phó Thanh Hứa xuất hiện màn hình.

 

“Tiền bối Phó, đang ?" Tô Trầm Ngư nhướn mày, trông bối cảnh phía thì hình như đang ở trong bếp?

 

Phó Thanh Hứa đổi góc máy để cô rõ hơn, quả nhiên đang ở trong bếp.

 

"Đang nấu bữa tối." Anh .

 

Tô Trầm Ngư nổi hứng, mỹ nhân nấu ăn chắc chắn là . Cô hỏi: "Anh nấu món gì thế?"

 

"..." Phó Thanh Hứa ngập ngừng hai giây. “Mì trứng."

 

Tô Trầm Ngư kỹ nghi ngờ hỏi tiếp: "Thế trứng ?"

 

Phó Thanh Hứa xoay camera về phía , đáp: "Vẫn cho ."

 

Tô Trầm Ngư càng thấy khó hiểu hơn: "Nấu mì trứng thì chiên trứng mà?"

 

Phó Thanh Hứa: " nấu khác ."

 

"Cậu Phó, Phó nấu mì trứng ạ?" Một lát , Tô Trầm Ngư chống cằm, đôi mắt lấp lánh ý trêu chọc.

 

Phó Thanh Hứa mặt đổi sắc, nhanh chóng phản bác: " ."

 

Anh càng phủ định Tô Trầm Ngư càng nghi ngờ nhưng cô xoáy sâu chuyện . Cô vội vàng kể tình hình của Mạc Nhị, giải thích lý do tại lúc nãy đột ngột cúp điện thoại.

 

Phó Thanh Hứa khẽ nhíu mày.

 

Tô Trầm Ngư để ý thấy, lập tức hóa thành hôn quân: "Nếu thích Mạc Nhị thì em lập tức cho nghỉ liền."

Loading...