NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 104.1
Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:35:06
Lượt xem: 151
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 104: Bước thảo mai thứ 104
Đạo diễn dịu giọng, tỉ mỉ giảng giải cho hai đứa ăn mắng xối xả. Thấy Tô Trầm Ngư và Chu Diệc An đều ngoan ngoãn gật đầu, ông phất tay hiệu cho họ ấp ủ cảm xúc. Các nhân viên hậu trường nhanh chóng trạng thái công tác, tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn.
Tô Trầm Ngư nhớ những lời chỉ trích thẳng thừng của đạo diễn về thái độ hời hợt của , cô khẽ nhíu mày. Cô thể thừa nhận thật sự phần chơi bời với việc phim.
Nghiêm túc của cô còn xa mới đạt mức nghiêm túc đoàn phim yêu cầu.
Từ thái độ chuyên nghiệp của các nhân viên trong đoàn, cô nhận dù xét phương diện nào, hậu quả của việc nghiêm túc chỉ là vô trách nhiệm với bản mà còn là lãng phí công sức của khác. Một cô thì cũng nhưng sẽ ảnh hưởng cả tập thể.
Tô Trầm Ngư và Chu Diệc An .
"Thời Gian Đẹp Nhất Của Chúng Ta, cảnh 58, 2..." Thư ký trường đập bảng.
Nguyễn Tri Chi Lục Phương Hàn thương, thận trọng : "À thì... tớ bảo họ đến . Ai bảo quá đáng như chứ! Tớ theo đuổi mà bảo thần kinh!"
Lục Phương Hàn im lặng ngẩng đầu cô một cái vội vàng dời mắt, lạnh lùng rời .
"Này! Lục Phương Hàn!" Nguyễn Tri Chi tiến lên, giơ tay chặn . “Chuyện rõ ràng, ."
"Cắt!" Đạo diễn hô ngừng ngang. “Lục Phương Hàn, cảm xúc đúng! bảo tiết chế bớt nhưng tiết chế quá đà , thành chẳng còn gì, khô khan quá. Thả cảm xúc một chút!"
Tô Trầm Ngư Chu Diệc An.
Đạo diễn cũng đang .
Không hiểu xung quanh đều nín thở, dám hó hé. Thực theo cảm nhận của họ thì hơn nhiều . Dù chuyên nghiệp nhưng họ vẫn con mắt của khán giả mà, họ diễn chứ.
Quả nhiên, đạo diễn thể là đạo diễn là vì biệt tài soi chỗ cảm xúc đúng.
"Làm ." Đạo diễn .
Thư ký trường đập bảng thứ ba.
...
Đoạn đến thứ sáu mới hô cắt giữa chừng. Sau khi đạo diễn hô "cắt", đều tưởng chắc chắn đạo diễn chấp nhận , ai ông vẫn màn hình chằm chằm mãi lên tiếng. Khoảng nửa phút , ông mới : "Hai đứa ấp ủ cảm xúc , mười phút tiếp."
Tô Trầm Ngư và Chu Diệc An đành góc, xổm , bỗng cảm thấy như cùng là lưu lạc nơi đất khách quê .
"Yếu nghề" quá mà.
"Tiểu Trầm Ngư, là , liên lụy em ." Vẻ tươi mặt Chu Diệc An biến mất, ủ rũ .
Một cảnh sáu , cảm nhận rõ nhất sự nản ngoài đạo diễn và nhân viên hậu cần lẽ chính là Chu Diệc An. Nếu Tô Trầm Ngư cải thiện rọt rệt thì cũng hẳn, nhưng nhưng cô thực sự tiến bộ qua từng . Cô diễn càng lúc càng tự nhiên và thuần thục, cho nên một khi Chu Diệc An theo kịp thì tổng thể cả phân đoạn sẽ hỏng ngay.
Nói thẳng là: Tô Trầm Ngư nhập vai còn Chu Diệc An thì .
"Cứ mặt em là thể coi em thành Nguyễn Tri Chi ." Chu Diệc An thở dài. “Trước đây cũng từng đóng phim tình cảm với các nữ diễn viên khác nhưng thứ đều suôn sẻ, chủ yếu là vì với , ban đầu còn chẳng quen nữa là."
"Vấn đề là với em quá ." Chu Diệc An tiện tay nhặt một mẩu phấn gần đó, vẽ một cái đầu heo nhỏ mặt đất. “Nhớ hồi còn khoác lác với đại diện là lạ đây còn cân thì diễn với em chính là tổ hợp siêu mạnh... Ai ngã sấp mặt ở vạch xuất phát ."
Thấy ủ rũ như , Tô Trầm Ngư vỗ vai : "Anh Heo Heo, đừng mấy thứ nản chí thế chứ, mới bắt đầu thôi mà. Thế , từ giờ đừng gọi tên em mà gọi là Nguyễn Tri Chi , em cũng sẽ gọi là Heo Heo nữa. Lục Phương Hàn, là học sinh giỏi cơ mà. Học sinh giỏi gặp khó khăn là hừng hực ý chí chiến đấu chứ chọn trốn tránh."
Chu Diệc An cô.
Tô Trầm Ngư nhẹ nhàng : "Lục Phương Hàn, ghét tớ lắm ? Nhìn như là thích hả?"
"Nực , thà thích một con heo còn hơn thích cô." Chu Diệc An lạnh nhạt đáp.
Dần dần hình như tìm chút cảm giác là Lục Phương Hàn chứ Chu Diệc An.
...
"Thời Gian Đẹp Nhất Của Chúng Ta cảnh 58 7..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/104-1.html.]
...
"Đạt!" Đạo diễn cuối cùng cũng gật đầu hài lòng, mỉm hai diễn viên trẻ coi như một lời động viên.
Chu Diệc An như trút gánh nặng, giơ tay hi-five với Tô Trầm Ngư. Quay lâu như cuối cùng cũng một dấu hiệu , những cảnh tiếp theo diễn tương đối suôn sẻ.
"Con bé Tô Trầm Ngư tiến bộ rõ rệt đấy." Phó đạo diễn xong cảnh của tổ B nên sang tổ A ngó một lát, nhịn mà nhỏ với đạo diễn.
Hai đồng thời nhớ hôm thử vai. Ngay từ những giây đầu họ nhận Tô Trầm Ngư diễn. chính vì cô quá "diễn" thành "giả".
Đạo diễn Trần ừ một tiếng, : "Con bé nghiêm túc ."
Phó đạo diễn đồng tình với nhận xét của ông: "Xem đúng là một hạt giống ."
"Tốt thật thì để hẵng ." Tuy hành động giúp Chu Tang Đồng của Tô Trầm Ngư hôm thử vai giúp đoàn phim bớt một phen rắc rối nhưng nghĩa là đạo diễn sẽ nương tay với cô phim trường, đáng mắng thì vẫn cứ mắng.
" lấy ít đồ nhé." Phó đạo diễn Lâm vỗ vai đạo diễn Trần một cái, lập tức ông khẽ rên một tiếng. Phó đạo diễn thắc mắc: "Sao ?"
Đạo diễn Trần lắc đầu, hiệu gì.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Chính ông cũng hiểu vai đau, nghĩ nghĩ , hôm nay chỉ Tô Trầm Ngư chạm vai ông mấy tiếng . Chính là lúc hai đứa nó mắng, cô bóp vai xin tha đó.
Cũng qua mấy tiếng , chẳng lẽ chuyện lúc bóp thì đau, mấy tiếng mới đau?
Có khi nào là bệnh phong thấp ?
Đạo diễn Trần nghĩ bụng khi nào xong bộ phim tìm thầy thuốc trung y giác mới .
*
"Tan ca…"
Sáu giờ chiều, theo tiếng hô của đạo diễn, tinh thần lập tức thả lỏng. Phim trường tức khắc ồn ào hẳn lên, nhân viên hậu cần thu dọn đồ đạc, hai diễn viên chính giải phóng, thể lên xe đưa đón đoàn phim chuẩn để chuồn về khách sạn .
"Đạo diễn, chiều nay bọn cháu diễn tệ chứ ạ?" Chu Diệc An hì hì vẫy tay với đạo diễn Trần.
Tan ca kịp tiến độ công việc hôm nay nên Đạo diễn Trần còn nghiêm khắc nữa, mặt bắt đầu nụ . Ông tính , lúc việc sẽ kiềm mà mắng diễn viên. Bởi phần lớn diễn viên từng hợp tác đều thích ông lắm, nhất là mấy đứa nổi tiếng, kết thúc là ước gì thể tránh ông thật xa, phái đại diện đến duy trì quan hệ xã giao.
Hiếm khi gặp thái độ như Tô Trầm Ngư và Chu Diệc An, đạo diễn Trần mừng rỡ tươi hơn, tiện thể khen vài câu: "Hai đứa đều tiến bộ nhiều, tiếp tục phát huy nhé."
Tô Trầm Ngư đến mi mắt cong cong, ân cần đáp: "Đạo diễn vất vả ạ, chú cả ngày, để cháu giúp chú thư giãn gân cốt ha."
Đạo diễn Trần: "..."
Thấy Tô Trầm Ngư xắn tay áo lên định tiến lên xoa bóp cho thật, đạo diễn Trần vội vàng xua tay: "Giải tán hết , về nghỉ ngơi cho khỏe, dùng trạng thái nhất nghênh đón ca ngày mai."
Sau đó ông và trợ lý thu dọn đồ đạc rời .
Đào Đào khoác thêm áo lông vũ cho Tô Trầm Ngư, còn đưa nước nóng để uống cho ấm bụng. Sáu giờ, trời tối hẳn, nhiệt độ còn thấp hơn ban ngày. Cảnh của bọn họ là khi mới khai giảng lâu, cần mặc đồng phục hè, miễn bàn lạnh cỡ nào.
Thấy chóp mũi Trầm Ngư lạnh đến đỏ bừng, Đào Đào xót chết, ước gì dán hết một trăm miếng giữ nhiệt mới mua buổi chiều lên cô.
Chu Diệc An duỗi , lẩm bẩm: "Sao cứ cảm giác đạo diễn kiểu chạy trối c.h.ế.t thế nhỉ..."
Tô Trầm Ngư: "Anh gì cơ?"
"Không gì ." Chu Diệc An thoát vai Lục Phương Hàn , xoa đầu cô. “Lạnh c.h.ế.t cóng mất, tối nay ăn lẩu nhé? Anh bao."
"Được thế thì còn gì bằng." Tô Trầm Ngư liếc thấy từ chối cái áo lông vũ mà trợ lý đưa. “Nếu lạnh thì mặc áo ?"
Chu Diệc An tiếc nuối quả bóng tròn vo mang tên Tô Trầm Ngư, hào phóng đưa luôn túi sưởi tay của cho cô thâm sâu ba chữ: "Vì trai."
"Nếu run cầm cập thì còn trai hơn đấy."
Chu Diệc An khụt khịt mũi, thầm nghĩ: con bé chẳng cách chuyện gì thế?