NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 108

Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:38:34
Lượt xem: 177

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 108: Bước thảo mai thứ 108

 

Lọt thỏm trong cái chăn mềm mại, cô bỗng thấy như lạc giữa đại dương bao la, sóng biển cuồn cuộn đẩy đưa cô trôi nổi vô định. Dần dà, nhiệt độ nước biển dần tăng lên, nóng bao trùm , xâm chiếm tâm trí và linh hồn chiếm đoạt thứ thuộc về cô.

 

Ngoài cửa sổ, những tia nắng ban mai đầu tiên xuyên thấu qua bầu trời xám xanh, xua tan cái lạnh trong khí. Một vệt nắng tinh nghịch xuyên qua lớp kính trong veo, len lỏi qua bức rèm khép hờ để khẽ khàng lách phòng.

 

lúc , chiếc bình hoa tinh xảo đặt tủ đầu giường bỗng rơi xuống sàn nhà và vỡ tan, tạo một âm thanh cực kỳ chói tai.

 

Tiếng động đánh thức Phó Thanh Hứa. Ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt linh hồn chợt tắt ngấm. Trong giây phút phát sinh biến cố bất ngờ, vội vàng gồng nhanh chóng dùng chăn quấn kín cô.

 

"Ưm?" Cô khẽ rên một tiếng đầy vẻ thắc mắc.

 

Mình đang cái gì ?

 

Mình thế mà dám… dám xâm phạm cô ?!

 

"Xin em." Sau khi khó nhọc thốt ba tiếng, Phó Thanh Hứa toan rời . Cô gái trân trọng nâng niu trong lòng, thể tùy tiện...

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Tô Trầm Ngư: "???"

 

thể tin mắt .

 

Anh… nó quần cũng cởi , giờ với cô dừng ở đây thôi?!

 

Cơn giận bùng nổ, ngay khi Phó Thanh Hứa định lên, Tô Trầm Ngư đột ngột xoay . Hành động khiến khựng . Sợ thương, đành đỡ lấy eo cô. Chính khoảnh khắc do dự tạo cơ hội cho Tô Trầm Ngư lật lên .

 

"Phó Thanh Hứa! Anh! Anh là đàn ông !" Cô thẹn quá hoá giận vươn tay về phía vị trí nguy hiểm.

 

"Tiểu Ngư..." Phó Thanh Hứa ngơ ngẩn Tô Trầm Ngư. Làn da trắng như ngà voi đang ửng hồng vì nhiễm dục vọng, vẻ lãnh đạm thanh cao thường ngày tan biến, tựa như một vị thần từ Thiên cung lạnh lẽo rơi xuống trần thế, quyến rũ đến c.h.ế.t .

 

Người thường nữ sắc mê hồn, nhưng vẻ của đàn ông cũng chẳng kém cạnh.

 

Mái tóc đen mềm mại của cô rũ xuống, bao trùm lấy giác quan của , tất cả nhiệt độ cơ thể dồn tụ về một vị trí.

 

Lại một tiếng "Choang!".

 

Một món đồ sứ khác bàn cũng rơi xuống đất, vỡ tan. Lần Tô Trầm Ngư rõ, một từ bỗng hiện lên trong đầu cô: "Động đất ?"

 

ngoài tiếng đồ sứ rơi vỡ thì bất kỳ dấu hiệu khác thường nào. Tô Trầm Ngư thu ánh mắt, cô Phó Thanh Hứa.

 

Im lặng.

 

Phó Thanh Hứa phá vỡ sự im lặng dài dằng dặc : "... nên đến thăm hỏi bố em."

 

Tô Trầm Ngư lập tức hiểu suy nghĩ của : danh phận .

 

Vài phút , Tô Trầm Ngư và Phó Thanh Hứa mặc quần áo chỉnh tề. Cô còn khoác thêm một chiếc áo ngoài, thản nhiên mở toang cửa sổ và đưa bàn tay hứng lấy ánh nắng ban mai như gì xảy : "Ôi chao... Thời tiết hôm nay quá, nắng ấm thật."

 

Loa thầm thì: [Rõ ràng trong lòng bão tố mịt mù kìa!]

 

Phó Thanh Hứa cạnh bình hoa vỡ, chính nó ngăn kịp dừng .

 

Dù cực kỳ khao khát cô, vẫn thứ thật danh chính ngôn thuận.

 

"Phải , chúng vỡ thế?" Tô Trầm Ngư nghi ngờ Phó Thanh Hứa. Lẽ nào khống chế nội lực nên vô tình bình hoa và đồ trang trí rơi vỡ tan tành?

 

Phó Thanh Hứa chạm ánh mắt dò xét của cô, trong đầu tức khắc hiện lên hình ảnh cô nãy. Mặt vẫn bình thản nhưng vành tai lặng lẽ ửng đỏ.

 

Tô Trầm Ngư tinh mắt phát hiện , nhạy bén liếc hai tai . Bỗng dưng cô buồn , tâm trạng cũng theo đó mà lên.

 

Bất kể là Thư Hầu Phó Thanh Hứa, bản chất con vẫn . Bất kể ở thời đại nào, với , một hành vi nhất định tuân thủ lễ nghi. Khi lý trí dục vọng lấn át, nếu tác động từ bên ngoài, sẽ ép bản “tỉnh táo” dựa ý chí mạnh mẽ.

 

Lần , tác động ngoại lực đó đến từ những mảnh vỡ sàn.

 

"Không ." Phó Thanh Hứa hiểu ngay ý tứ sâu xa trong mắt cô, giải thích, đồng thời né tránh ánh của cô. Vì thế, Tô Trầm Ngư thấy vành tai đỏ thêm.

 

Mỹ nhân thẹn thùng thật là đáng yêu!

 

Tô Trầm Ngư nghĩ thầm hỏi Loa trong đầu: [Vừa ?]

 

Kỳ lạ là Loa chập chờn lúc bật lúc tắt nhưng cố tình phát âm thanh nào, hình như nó đang do dự.

 

Tô Trầm Ngư bực búng nó một cái: [Có gì cứ thẳng!]

 

Loa ấp úng: [Nương nương... Có chuyện em cũng mới ... Nương nương xong đừng giận nha.]

 

Tô Trầm Ngư: [Nói mau.]

 

Trong lúc đối thoại với Loa trong đầu, cô thấy Phó Thanh Hứa xổm xuống nhặt từng mảnh vỡ. Cô cầm thùng rác đến để tiện vứt .

 

"Em đói bụng ? mang bữa sáng đến." Anh nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng.

 

Tô Trầm Ngư sờ bụng: "Hơi đói thật."

 

Ánh mắt Phó Thanh Hứa dừng làn da trắng ngần nơi cổ cô. Có một vệt đỏ hết sức mập mờ. Anh vội vàng hoảng loạn dời tầm mắt, vô thức bóp chặt ngón tay hơn khiến mảnh sứ sắc bén cứa da, m.á.u lập tức trào .

 

Cả hai cùng im lặng.

 

"Tình huống thường chỉ xảy với nữ chính thôi đó." Tô Trầm Ngư thành thật , nhướn đuôi mắt xếch lên: "Để em cho tiền bối Phó hưởng thụ đãi ngộ của nữ chính nhé."

 

 

Phó Thanh Hứa kịp hiểu "đãi ngộ của nữ chính" là gì, Tô Trầm Ngư nắm lấy tay , đưa ngón tay đang rướm m.á.u lên miệng.

 

Loa: [... Khi bình hoa và đồ trang trí rơi, em thấy bóng của Hoàng đế.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/108.html.]

 

Tô Trầm Ngư chuẩn tinh thần, câu cô bất ngờ cắn mạnh ngón tay Phó Thanh Hứa. Cô định mút ngón tay để cầm m.á.u cho "nữ chính" cơ.

 

Tô Trầm Ngư: [Mi gì?]

 

Loa dè dặt: [Nương nương, Hoàng đế ở ngay đây.]

 

Nháy mắt, một cơn ớn lạnh rùng bao trùm lấy Tô Trầm Ngư. Cô cơ thể đang cứng đờ và sự đổi trạng thái đột ngột chắc chắn lọt mắt Phó Thanh Hứa.

 

"Tiểu Ngư?" Phó Thanh Hứa biến sắc, vì ngón tay cắn đau mà vì những cảm xúc mãnh liệt chợt lóe lên trong mắt Tô Trầm Ngư: kinh hãi, ghê tởm, căm hận, hoang mang.

 

Trong lòng Tô Trầm Ngư đang dấy lên một cơn sóng thần.

 

... Tên hoàng đế chó má ở trong phòng ?

 

Hắn... ở ngay đây?!

 

Sau cơn kinh hãi tột độ là sự bình tĩnh lạ thường. Lần đầu tiên Loa thấy biển cả tượng trưng cho cảm xúc của Hoàng hậu nương nương biến đổi nhanh đến , chỉ trong một giây, cô tiếp thu sự thật rằng tên hoàng đế khốn nạn đang ở trong phòng.

 

Tô Trầm Ngư: [Hắn mới xuất hiện là vẫn luôn ở đây?]

 

Tô Trầm Ngư: [Có lẽ từ khi rút khỏi cơ thể gà trống, luôn " theo" trong trạng thái đúng .]

 

Cô tự hỏi tự trả lời, Loa im lặng thu

 

Trên thực tế, suy đoán của Tô Trầm Ngư chắc hẳn là chính xác.

 

Với tư cách là trợ lý của hệ thống, năng lực của Loa hạn chế. Lần , nó tốn nhiều công sức mới xác nhận một phần của Hoàng đế tồn tại trong cơ thể gà trống và phần hồn đó vẫn thức tỉnh.

 

đóng khung tư tưởng, cho rằng tên khốn chỉ thể biến thành động vật, cứ con nào mang điềm lành thì chính là mà căn bản nghĩ đến trường hợp sẽ trực tiếp theo dạng thần hồn.

 

thấy , Loa thấy , ai thể thấy .

 

Lần tên chó má đấy đẩy bình hoa và đồ trang trí rơi xuống đất, lộ hành tung nên Loa mới trộm .

 

Nếu hình dung thì giờ giống như một con ma vô hình, lặng lẽ lơ lửng quanh Tô Trầm Ngư.

 

Tô Trầm Ngư đoán cho nên cảm thấy ớn lạnh rùng . Mấy ngày qua, nhất cử nhất động của cô đều tên khốn đó giám sát!

 

Thậm chí… chỉ là mấy ngày ?

 

Có khi từ sớm hơn nữa thì ? Trong cơ thể gà trống chỉ chứa một phần ý thức của , phần còn khi nào vẫn luôn ở cạnh cô ?

 

Đồng thời, cô chợt nhớ đến hơn một tháng nay, khi vài cảnh cả Chu Diệc An lẫn Chu Tang Đồng đều đạo cụ rơi trúng… nghĩ sâu xa chút thôi thấy sống lưng lạnh toát.

 

Tô Trầm Ngư tăng tốc suy luận, lát , cô thẳng ánh mắt lo lắng của Phó Thanh Hứa, chợt cong môi : “Tiền bối Phó, tay ?”

 

Phó Thanh Hứa để cô đánh trống lảng. Anh chẳng quan tâm đến chuyện vết cắt tay vốn nhỏ, Tô Trầm Ngư cắn cho rách to thêm: “Vừa , em... thấy gì ?”

 

Giọng điệu khẳng định cho Tô Trầm Ngư né tránh, đôi mắt điềm tĩnh ôn hòa vô hình trung tạo một lớp bảo vệ an vây lấy hai .

 

Tô Trầm Ngư nhíu mày, giả vờ hiểu: “Em thấy gì .”

 

“Em bất cẩn quá, là sẽ để đóng vai nữ chính một mà… xin .” Cô dậy. “Băng .”

 

“Là !” Phó Thanh Hứa nắm lấy cổ tay cô, cho cô động đậy. Mắt cô chằm chằm, nhấn từng chữ: “Hắn đang ở ngay đây, em thấy , đúng ?”

 

“…”

 

dễ gì qua mặt Phó Thanh Hứa nhưng Tô Trầm Ngư vẫn ngờ trúng phóc .

 

Tô Trầm Ngư nhoẻn miệng , đột nhiên tiến sát gần Phó Thanh Hứa, gần như chạm môi : “Tiền bối Phó, tiếp tục chuyện bỏ dở nãy ?”

 

Nhân lúc Phó Thanh Hứa ngây , Tô Trầm Ngư rút tay về, lên, lưng về phía : “Hôm khác chúng chơi nhé, hôm nay em ở nhà một .”

 

Đây là đuổi khéo khách.

 

“Tiểu Ngư!”

 

“Tiền bối Phó, vẫn bạn trai em nha.” Tô Trầm Ngư thản nhiên . “Chờ em chuyện sẽ cho .”

 

Cô còn hiểu mô tê gì, cần thiết kéo cả Phó Thanh Hứa , đây là chuyện giữa cô và tên Hoàng đế chó má .

 

Lúc Phó Thanh Hứa chắc chắn sẽ chịu rời , Tô Trầm Ngư thừa. Vì cô dùng đến vẽ vòn tròn nguyền rủa

 

[Nguyền rủa Phó Thanh Hứa lập tức rời khỏi Hoa Công Phủ, về nhà .]

 

Ngay khi nguyền rủa thành công, não Phó Thanh Hứa như một sức mạnh vô hình chi phối, bắt đưa quyết định rời .

 

Tô Trầm Ngư tự tiễn Phó Thanh Hứa. Đợi đến khi xe biến mất khỏi tầm mắt, cô mới trở phòng ăn. Bữa sáng Phó Thanh Hứa mang đến vẫn còn đặt bàn, mua đến bảy, tám món.

 

lượt mở , tất cả đều nguội lạnh.

 

Tô Trầm Ngư kéo ghế xuống, lấy một hộp bánh kem, dùng thìa múc một muỗng.

 

Vị bơ thơm ngậy lan tỏa trong khoang miệng, Tô Trầm Ngư hài lòng híp mắt , Phó Thanh Hứa luôn rõ khẩu vị của cô.

 

Loa hổ thẹn thông báo nó thể dò tìm thần hồn của Hoàng đế.

 

một linh cảm mãnh liệt.

 

Rằng ngay lúc , tên chó má đó đang đối diện .

 

"Hoàng thượng, ngài lâu như , chẳng lẽ hiện cho một cái ?" Ăn hết cả miếng bánh kem xong, Tô Trầm Ngư một tay chống cằm, tay gõ nhẹ cái thìa lên mặt bàn. Trong tiếng "cộc cộc" đều đều, cô liếc mắt đưa tình chỗ trống đối diện.

Loading...