NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 109

Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:38:55
Lượt xem: 182

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 109: Bước thảo mai thứ 109

 

Khi giọng Tô Trầm Ngư dứt, phòng ăn im lặng như tờ. Cô cũng gì thêm, chỉ mỉm phía đối diện. Rất lâu , một tiếng khẽ đột ngột vang lên trong khí.

 

"Hoàng hậu của trẫm… vẫn thông minh như , xem chẳng giấu nàng điều gì." Cùng với giọng khàn khàn , một bóng xuất hiện chiếc ghế đối diện. Bóng trong suốt, mờ ảo như hình chiếu ba chiều.

 

Người đàn ông xuất hiện mái tóc dài búi cao bằng quan ngọc, mặc áo gấm đen tuyền, nẹp áo thêu hoa văn hình rồng bằng tơ vàng. Khuôn mặt khó đoán tuổi thật, đôi mắt thâm thuý trời sinh, môi mỏng cong lên một góc độ . Hắn cứ thế Tô Trầm Ngư bằng cái đong đầy trìu mến nuông chiều. Chợt cổ tay khẽ động, chiếc quạt xếp trong tay xoè rộng.

 

"Hoàng hậu, lâu gặp."

 

Tô Trầm Ngư đặt thìa xuống, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, cô hân hoan : "Thiếp đương nhiên vẫn khỏe. Cái chính là bệ hạ trông vẻ ốm yếu, hơn nữa bệnh tình thoạt còn nhẹ ."

 

"Có Hoàng hậu lo lắng thì chút bệnh của trẫm xá gì." Tên Hoàng đế chó má khẽ phe phẩy quạt, mỉm , ánh mắt cô càng thêm dịu dàng.

 

" , lo lắm." Tô Trầm Ngư gật đầu, ân cần hỏi: "Hoàng thượng thời gian sống ?"

 

"Đương nhiên là vô cùng ."

 

"Vậy thì an tâm ." Tô Trầm Ngư đẩy bữa sáng bàn về phía . “Đây là bữa sáng Hầu gia chuẩn , Hoàng thượng dùng cùng ."

 

Biểu cảm của Hoàng đế cứng đờ trong giây lát, nụ dịu dàng đầy ý tình mặt dần tắt.

 

"Sao Hoàng thượng?" Tô Trầm Ngư tỏ vẻ thắc mắc, lát cô chợt như sực nhớ , híp mắt : "Là sai, quên giới thiệu với Bệ hạ. Tiền bối Phó mà mới tiễn nãy chính là Hầu gia đó... Ồ, sắc mặt của Hoàng thượng cho là Bệ hạ , khỏi cần giải thích thêm ha."

 

Hoàng đế chậm rãi khép chiếc quạt xếp .

 

"Khí sắc của Bệ hạ cực kỳ , xem khỏi hẳn bệnh. Không hổ là Hoàng thượng, phúc như biển Đông, bệnh gì cũng quật ngã Bệ hạ." Cô chân thành chuyển chủ đề: " , Bệ hạ đến thế giới từ khi nào ? Chắc hẳn Bệ hạ đây Thiên Khải Quốc mà là thời đại hòa bình, hiện đại và bình đẳng nhỉ. Ở đây thịnh hành chế độ nô lệ và phân chia quyền lợi, càng chuyện hoàng quyền cai quản . Hoàng thượng lẽ quen lắm đúng ."

 

Cô dịu dàng , Hoàng đế mà chọn một phần ăn sáng khác, ung dung thong thả nhấm nháp.

 

Hoàng đế khép quạt nắm gọn trong lòng bàn tay. Hắn trở về dáng vẻ phong lưu như thể vẻ mặt âm u đó chỉ là ảo giác, hỏi gì đáp nấy: "Chính … việc xuất hiện ở đây chủ yếu là nhờ phu nhân đấy."

 

Hắn tự xưng "", cách gọi Tô Trầm Ngư cũng đổi từ Hoàng hậu thành phu nhân, vẻ như thể hiện đang chuyện với cô với cương vị Hoàng đế mà là đức ông chồng của cô.

 

Bọn họ vẫn là phu thê.

 

"Phu nhân xảy chuyện ngoài ý , vô cùng phẫn nộ nhưng lòng đau như cắt mà lực bất tòng tâm. Nàng cũng sức khoẻ của ngày một suy yếu. Sau khi hôn mê, một luồng sức mạnh dẫn , mất ý thức." Hắn chậm rãi kể. “Tỉnh , ở thế giới . Ta thể , , cảm nhận thứ nhưng lạc lõng. Ta thể chạm thứ gì, cũng ai thấy ."

 

"Lúc đoán lẽ đang ở trạng thái thoát hồn. Thần y Phong Tẫn từng kể cho nhiều chuyện liêu trai, trong đó chuyện thoát hồn. Đấy là khi hồn phách rời khỏi thể xác, nếu thể trở về thì sớm muộn gì cũng tiêu tan. Lúc cần tìm một thể xác phù hợp để nhập , gọi là mượn xác hồn."

 

"Ngặt nỗi ở thế giới khi c.h.ế.t hỏa táng, mà thể di chuyển quá xa, thể mượn xác hồn nên đành tìm cơ thể sống." Tên hoàng đế chó má Tô Trầm Ngư với ánh mắt sáng rực, hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, nàng đoán xem cuối cùng tìm xác phù hợp ?"

 

Tô Trầm Ngư cắn một miếng bánh trôi, liếc . Cô quá quen với vẻ mặt của Hoàng đế.

 

Thông thường, đưa một câu hỏi mà cô trả lời đúng thì sẽ vui. Một khi vui thì sẽ đưa nhiều câu hỏi dí cô hơn. cô trả lời sai, cũng sẽ vui và sẽ "trừng phạt" cô. Kiểu gì cũng bắt cô tốn công sức đối phó. Lâu dần, cô từ bỡ ngỡ ép trở nên thành thạo.

 

Thấy cô im lặng, Hoàng đế cố ý cung cấp manh mối với giọng điệu dụ dỗ: "Người , nàng quen đấy."

 

Tô Trầm Ngư nuốt miếng bánh trôi, rút tờ giấy lau tay và cầm ly sữa lên uống một ngụm. Theo những gì cô hiểu về tên khốn thì những gì bây giờ đều là thật. Bởi vì đang "kiểm tra" cô, khi đề, những thông tin nền đưa chắc chắn đều là thật.

 

"Mạc Nhị nhỉ?" Cô .

 

Nụ của Hoàng đế càng tươi, giọng điệu cũng đổi, gần như thở dài: "Hoàng hậu của trẫm quả nhiên thông minh, thái độ của nàng đối xử với Mạc Nhị tưởng nàng bao giờ nghi ngờ cơ đấy."

 

Tô Trầm Ngư khẽ chớp mắt: "Mấy khi cơ hội bắt đương kim Hoàng thượng thái giám hầu hạ, nỡ vạch trần chứ? Với cả, Mạc Nhị giàu nứt đố đổ vách, tận dụng ít tài sản của để sống sung sướng chút là đạo quá . Cớ gì mà ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/109.html.]

 

Hoàng đế thẳng mắt cô, vài giây , mỉm hỏi: "Nếu Tiểu Ngư Nhi ở trong xác Mạc Nhị thì vì còn tay tàn nhẫn với Đỏ Thẫm?"

 

"Ngươi hỏi con gà trống đó chính là ngươi chứ gì?" Tô Trầm Ngư đáp bằng một nụ tương tự.

 

Hắn thản nhiên gật đầu: "Không sai."

 

"Nàng thể đoán ở trong xác Mạc Nhị chuyện lạ. Một phận tầm thường như Mạc Nhị tự dưng tìm đến nàng để nhất quyết xin trợ lý miễn phí bỗng khỏi bệnh một cách thần kỳ và rời dứt khoát, những điểm đủ để thông minh như nàng đoán . Đỏ Thẫm chỉ là một con gà ngoan ngoãn an phận, nàng ?"

 

Hắn vô cùng chân thành tỏ vẻ thắc mắc.

 

Tô Trầm Ngư nhún vai, vô tội đáp: "Trực giác thôi. Ta nhớ chính ngươi từng khen trực giác của nhạy bén mà... Ngươi xem, chỉ một phép thử nhỏ là đáp án chẳng ngay đấy còn gì. Với cả, một tiểu phẫu đơn giản nào đến mức quy chụp tay tàn nhẫn chứ."

 

"Ra là .” Tên Hoàng đế chó má phe phẩy quạt. “Thật là một câu trả lời ngoài dự kiến của ."

 

Tô Trầm Ngư mỉm .

 

"Nàng thể nhập Mạc Nhị, nhập cơ thể gà trống ?" Hắn nhàn nhã như vợ chồng đang tâm sự chuyện nhà.

 

Ai ngờ Tô Trầm Ngư luôn hòa nhã dịu dàng chuyện với nãy giờ đột nhiên nổi nóng, cô đổi sắc mặt và lạnh lùng : "Không ."

 

Ánh mắt Hoàng đế lộ vẻ đau lòng: "Nàng nhưng giải thích cho nàng . Khi nhập xác của Mạc Nhị, một sự cố ngoài ý xảy dẫn đến ý thức của ... cũng thể là hồn phách của tách một phần nhỏ, phần hồn phách bám Đỏ Thẫm."

 

"Thật là chuyện khó mà mở miệng kể với ai..." Hoàng đế gõ quạt lên trán , mồm thì khó mở miệng nhưng vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt. “Ý thức tồn tại trong phần hồn phách quá ít cho nên khi nhập Đỏ Thẫm thì lập tức ngủ say, phần còn của trong cơ thể Mạc Nhị cảm nhận mảnh hồn . Mãi đến khi trời xui đất khiến cho tổ sản xuất đưa mảnh hồn của đến đảo hoang… dù đang ngủ say, dù hồn phách chỉnh, vẫn thể cảm nhận sự tồn tại của nàng."

 

"Hoàng hậu, trẫm từng nàng là Hoàng hậu duy nhất của trẫm, bất kể nàng ở nơi nào, trẫm cũng sẽ tìm nàng.” Hắn Tô Trầm Ngư đầy trìu mến. “Trẫm từng nuốt lời, biến thành một con gà, trẫm vẫn tìm nàng."

 

Ánh mắt Tô Trầm Ngư khẽ lóe. Những lời khơi gợi ký ức xa xưa của Tô Trầm Ngư. Khi đó, tên hoàng đế chó má nguy kịch lắm . Một nọ, Tô Trầm Ngư dỗ uống thuốc xong, tinh thần phần minh mẫn hơn bèn chuyện với cô thêm một lát. Hắn đột nhiên thốt câu .

 

Lúc câu , vẻ mặt của dịu dàng từng , nhưng sâu trong đáy mắt đong đầy sát ý điên cuồng khiến rợn tóc gáy. Vừa dứt lời, lập tức hôn mê bất tỉnh.

 

Tô Trầm Ngư khẽ , che miệng với vẻ tiếc nuối: "Chán cái là Hoàng thượng biến thành gà thì nhát gan quá thể. Một cuộc tiểu phẫu nhỏ xíu cũng khiến ngươi sợ đến tắt thở. Ha ha… Nếu thì lúc đó chúng thể giáp mặt chuyện như bây giờ ."

 

"Không ." Hoàng đế mặc kệ cô nhạo chính , mắt tràn đầy sự cưng chiều vô hạn: "Hoàng hậu đó thôi. Hồn phách của trẫm trong xác gà trống vẫn thức tỉnh, chỉ hành động theo bản năng. Khối xác chủ yếu ý thức của gà trống chi phối nên trẫm sợ c.h.ế.t mà là hành động đáng yêu của Hoàng hậu dọa c.h.ế.t nó, giải phóng phần hồn phách của trẫm về đoàn tụ với hồn phách trong xác Mạc Nhị."

 

"Trẫm yêu Hoàng hậu sâu đậm như , Hoàng hậu chơi mấy trò chơi nhỏ ảnh hưởng đến đại cục thì trẫm đương nhiên sẽ chơi với nàng đến cùng, nỡ trốn tránh?"

 

Miêu tả c.h.ế.t nhát thành thanh cao như , quả đúng là hoàng đế chó má khác.

 

"Vậy thì tiếc ghê." Tô Trầm Ngư tiếc nuối : "Nói cách khác, khi hồn của ngươi trở về và hợp nhất, ngươi mới thể thoát khỏi cơ thể Mạc Nhị để đến cạnh ?"

 

Hoàng đế gật đầu, thở dài: "Trẫm nhớ Hoàng hậu quá mà. Tuy hiểu rõ nhưng thế giới đối với trẫm vẫn còn xa lạ lắm. Cũng may Hoàng hậu ở đây, chỉ cần Hoàng hậu mà trẫm yêu sâu đậm thì trẫm thấy cô đơn nữa."

 

"Việc trẫm hối hận nhất trong đời là để nàng kẻ gian hãm hại. Đến tận khi trẫm hôn mê vẫn tài nào tìm kẻ hạ độc nàng." Hắn bỗng lên, vòng qua bàn ăn đến cạnh Tô Trầm Ngư và cúi . Đôi mắt nâu thẫm chứa chan tình ý cô chăm chú: "Tiểu Ngư Nhi, nàng yên tâm, từ giờ ở bên nàng, nhất định sẽ bảo vệ nàng chu ."

 

Tô Trầm Ngư ngước mắt, sóng nước lay động cảm kích vô cùng: "Có những lời của Hoàng thượng là cảm thấy mỹ mãn . Có điều..."

 

Cô nhanh chóng vung tay về phía Hoàng đế, bàn tay xuyên qua . Một giây , cô buồn bã : "Ta thể chạm Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng thể chạm . Giữa chúng ..."

 

Nước mắt rơi xuống, cô đau đớn bi thương đến mức thể tự kiềm chế:

 

"Xuất hiện một vực sâu thể vượt qua, đây?"

 

Thấy cô rơi lệ vì xúc động, Hoàng đế cũng đỏ hoe cả mắt, vội đưa tay định lau nước mắt cho cô: "Hoàng hậu đừng , chắc chắn sẽ cách giải quyết thôi. Chỉ cần phu thê chúng đồng lòng, trẫm nhất định sẽ thể ôm nàng lòng, dang tay che mưa chắn gió cho nàng."

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

"Trước khi bệ hạ điều đó, xin cứ sang một bên chờ xem . Xem tìm khác bệ hạ che mưa chắn gió cho ha." Tô Trầm Ngư nhanh chóng ngừng nước mắt, gật đầu thật mạnh bỗng dịu dàng kể lể: "Hoàng thượng yêu sâu đậm như , chắc chắn cũng nỡ để chịu khổ một , nhỉ?"

Loading...