NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 110
Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:39:20
Lượt xem: 170
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 110: Bước thảo mai thứ 110
"Hoàng hậu đang trêu trẫm cho vui đấy ?" Tên Hoàng đế chó má vươn tay chậm rãi thu về.
"Ta nào dám trêu chọc bệ hạ.” Tô Trầm Ngư mỉm . “Ta chỉ sự thật thôi mà. Chẳng Hoàng thượng yêu chiều nhất ư? Một yêu cầu nhỏ xíu thế mà ngươi đồng ý ?"
Hoàng đế cô một hồi lâu, lùi vài bước. Mắt ánh lên sự lạnh lẽo nhưng giọng điệu dịu dàng đến khó tin: "Tiểu Ngư Nhi, về việc yêu nàng nhất, bao giờ lừa dối nàng."
"Ta , Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, gì chuyện lừa ai bao giờ.” Tô Trầm Ngư thản nhiên đáp.
Hoàng đế cắm quạt xếp đai lưng tháo chiếc túi thơm đang treo bên hông: "Hoàng hậu còn nhớ vật ?"
Tô Trầm Ngư : "Đương nhiên nhớ chứ. Chính tay thêu cho Hoàng thượng mà."
"Thêu tình nguyện lắm đúng ?" Hắn cong nhẹ khoé miệng. “Trẫm lệnh, nàng mới thêu."
Tô Trầm Ngư đầy dịu dàng, nhẹ giọng : "Hoàng thượng , còn nhất định ép thêu gì? Hạ lệnh còn sợ thêu tử tế, chặt một ngón tay của Tiểu Đức Tử theo hầu mới . Trong tình huống , ngươi , thể vui vẻ thêu ?"
" Hoàng hậu của trẫm, vì một tên thái giám hạ đẳng thấp kém mà thêu đấy thôi.” Ngón tay Hoàng đế siết chặt túi thơm.
" , ngươi hài lòng với cái túi thơm thêu, ngày nào cũng mang bên để rêu rao thể hiện sự yêu chiều với . Nhoáng cái, Tiểu Đức Tử biến mất.” Tô Trầm Ngư càng dịu dàng hơn. “À, nhớ . Hai ngày phát hiện trong ao Bích Trì, bất cẩn trượt chân rơi xuống c.h.ế.t đuối. Nghe vẻ hợp lý nhỉ."
"Hoàng thượng chắc , khi cung Tiểu Đức Tử lớn lên ở ven biển, mà c.h.ế.t đuối trong một cái ao bé tẹo. Có buồn cơ chứ?"
Hoàng đế nhíu mày: "Cái c.h.ế.t của một tên thái giám cũng khiến nàng nhớ mãi quên, vi phu thấy thật sự thoải mái chút nào. Có tâm tư đó, phu nhân thương nhiều hơn một chút chứ?"
Hắn một hồi, đột ngột đổi đề tài: "Trẫm nhớ nhầm thì hương liệu trong túi thơm là do phu nhân tự tay phối chế theo phương thuốc của thần y Phong Tẫn. Vi phu vẫn luôn mang nó bên nhiều năm qua, nhưng mà hình như cơ thể của cũng bắt đầu suy yếu khi mang chiếc túi thơm lâu."
"Hương liệu bên trong, trẫm cho ngự y và thần y xem xét, vấn đề gì cả. Vì thế trẫm gạt bỏ nghi ngờ đối với nàng, còn vui vẻ nữa chứ. Hoàng hậu Trẫm yêu nhất thể hạ độc hại trẫm đây?"
" ai ngờ thứ vấn đề là hương liệu mà chính là bản cái túi .” Hoàng đế nhẹ nhàng lắc đầu. “Hoàng hậu suy nghĩ chu đáo thật, trẫm vô cùng khâm phục."
Tô Trầm Ngư thoải mái dựa lưng ghế: "Cũng chẳng tính toán sâu xa gì, chẳng qua là thừa nước đục thả câu thôi. Dù vốn cũng mong thể thành công. Hoàng đế ngày ngày mang nó bên , đúng là ngoài sức tưởng tượng của ."
"Phải cảm tạ Hoàng thượng, ngươi đúng là yêu thật đấy."
Tô Trầm Ngư từng nghĩ nát óc tìm đủ cách để lặng lẽ đầu độc tên Hoàng đế khốn nạn cho thật kín đáo. Thức ăn thì cơ hội tiếp xúc, nên chỉ đành tìm con đường khác, mà việc đòi hỏi một quá trình dài dằng dặc.
Cái túi thơm , ban đầu chỉ là thử nghiệm của cô.
Khi cô mới cung, Tiểu Đức Tử từng giúp đỡ nên khi Tiểu Đức Tử đám thái giám khác bắt nạt, Tô Trầm Ngư gọi đến theo hầu . Ai ngờ hành động của cô rước họa sát cho Tiểu Đức Tử.
Tên Hoàng đế chó má tính chiếm hữu ghê gớm đến mức gọi là biến thái nhưng cô thật sự ngờ "ghen" cả với một thái giám cô gom bừa cung. Hắn lấy việc chặt ngón tay Tiểu Đức Tử để uy h.i.ế.p cô thêu túi thơm thì cô thừa cơ dùng tơ tẩm độc để thêu thôi.
Chỉ là một phép thử xem ảnh hưởng đến .
Xong việc, cô định tìm cớ điều Tiểu Đức Tử sang hầu hạ trong điện của một vị phi tần quan hệ khá với . Cô tưởng như thì tên Hoàng đế chó má sẽ để ý đến Tiểu Đức Tử nữa.
Vời Tiểu Đức Tử cung theo hầu vốn là để báo đáp ân tình, nhưng cuối cùng, Tiểu Đức Tử vẫn c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng.
Tô Trầm Ngư phong Hoàng hậu, đám phi tần ghen ghét cô . Một đứa thế lực nhà ngoại chống lưng như cô mà vẫn thể lên ngôi Hoàng hậu, quả là Hoàng đế yêu chiều thấy rõ.
Hễ ai tôn trọng cô, sẽ c.h.é.m đầu kẻ đó chút do dự. bọn họ tên khốn đang âm thầm uy h.i.ế.p tiến hành đủ loại huấn luyện hòng biến cô thành thích khách tay sai.
Bọn họ cũng một khi cô tỏ quý mến ai, bất kể là cung nữ thái giám, đó đều thể tồn tại cạnh cô bao lâu.
Cái kiểu "yêu chiều" đó, ai nó thích cho nổi!
Điều khiến cô bất ngờ là tên Hoàng đế chó má thế mà thật sự đeo túi thơm bên suốt chỉ để thể hiện rằng "yêu chiều" cô. Cơ hội là tự tay dâng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/110.html.]
……
Hoàng đế buộc túi thơm và đai lưng như cũ, sắc mặt hề đổi, kỹ trông vẻ như còn mang theo chút nhẹ nhõm. Hắn tò mò hỏi: "Nếu trẫm mang túi thơm bên thì Hoàng hậu sẽ thế nào?"
"Không nữa." Cô nghịch ngợm híp mắt, hàng mi đen nhánh rung rinh che giấu cảm xúc trong đáy mắt. “Đi một bước nào tính bước thôi, dù hạ độc Hoàng thượng cơ mà, chuyện dễ dàng gì."
Hắn thở dài: "Do trẫm tính sai… nhưng trẫm vẫn hiểu..." Ánh mắt vốn đong đầy tình ý và dịu dàng của dần vẻ điên cuồng như một cơn lốc xoáy thế. “Trẫm đối đãi với nàng tệ, trẫm ban cho nàng vinh hoa tột đỉnh và yêu chiều vô bờ, chỉ thiếu điều dâng cả trái tim cho nàng, mà nàng đẩy trẫm chỗ chết. Nghĩ nghĩ , nàng vẫn là vì Tử Sơ, đúng ?"
Tô Trầm Ngư chậm rãi dáng vẻ như chó cùng rứt giậu của tên Hoàng đế khốn nạn, bật khẩy: " , chính xác là vì ngài . Ai bảo ngươi g.i.ế.c ngài gì? Công tử giúp ngươi leo lên ngôi vị, ngươi dẹp yên thiên hạ định triều chính, đến khi ngươi đủ lông đủ cánh ngươi lập tức trở mặt g.i.ế.c diệt khẩu. Hừ, ăn cháo đá bát."
"Biết công tử chỉ một tì nữ hầu bút mực trong phủ, ngươi cho rằng công tử coi trọng cô gái , thậm chí tưởng đó là trong lòng ngài nên nhất quyết ép công tử tự tay tên tì nữ của danh sách tuyển tú. Công tử thể gì hơn. Chỉ vì tì nữ phận hèn kém nên bất kể ngài dùng cách nào để từ chối thì trong mắt ngươi, đều là kháng chỉ."
"Cuối cùng, công tử đích đưa tì nữ cung. Ngài hứa với cô rằng một năm thôi, chỉ một năm thôi, ngài nhất định sẽ đón cô khỏi cung. Sau khi cung, tì nữ bắt đầu với phận cung nữ hạng bét ở Tú Phòng*. Cô nghĩ bụng: trong cung lo ăn mặc, mỗi tháng còn tiền lương, tuy bằng hầu phủ nhưng so với lang bạt đầu đường xó chợ thì hơn nhiều. Hơn nữa một năm công tử sẽ đón ngoài, đến lúc đó về tì nữ hầu hạ bút mực cho công tử tiếp, cuộc sống vẫn cứ là phơi phới."
(*bộ phận phụ trách giặt áo trong cung)
"Ai ngờ chuyện chẳng như mong . Một năm , công tử ngoài việc, phục kích và trọng thương, hôn mê ba ngày hai đêm. Trong thời gian đó, ngươi đột nhiên phong tì nữ Quý nhân. Thế tì nữ mới khỏi cung chỉ còn là một giấc mơ hão huyền, đành buông xuôi chấp nhận. Từ cung nữ biến thành phi tần trong một đêm, đột ngột ở đầu sóng ngọn gió, cô mà động não thì e là sống bao lâu cho nên đành tìm cách lấy lòng Hoàng thượng mà leo lên vị trí cao hơn. Như lẽ sẽ an hơn chút."
Tô Trầm Ngư dừng , bưng cốc nước lên nhấp một ngụm cho đỡ khát: "Hoàng thượng, một kẻ vốn chỉ mong sống thanh thản ăn no mặc ấm, vì ngươi mà thể nghĩ trăm phương ngàn kế để sinh tồn trong hậu cung. Vất vả lên đến vị trí phi, vặn cao thấp, cô hài lòng, thăng chức thêm nữa. Thế mà một ý chỉ của ngươi ban xuống đẩy cô lên ngôi Hoàng hậu, bề ngoài ngươi yêu chiều cô vô bờ, ngấm ngầm thì coi cô như vũ khí mà rèn đủ thứ, thường xuyên sai cô sứ sang các nước các kiểu nhiệm vụ, thậm chí cả việc ám sát. Về khoản vắt kiệt sức lao động , thể Hoàng thượng lành nghề quá ha."
"Đến nước đó mà ngươi vẫn còn ý định tha cho công tử. Công tử là chủ cũ của cô , ngài cho cô tận hưởng một năm ngắn ngủi nhưng vui vẻ nhất đời. Cô hòn đá vô tri vô giác, đương nhiên báo đáp công ơn. Hoàng thượng toi mạng thì chẳng công tử an còn gì?"
Vừa dứt lời, điện thoại của Tô Trầm Ngư đặt bàn bỗng reo lên.
Màn hình hiển thị gọi: [Phó mỹ nhân].
Ánh mắt của Hoàng đế cũng liếc xuống theo.
"À, ngươi đây là điện thoại đúng ? Tiền bối Phó chính là công tử đó." Tô Trầm Ngư bụng giải thích. Cô cầm điện thoại lên vài giây bắt máy với giọng nũng nịu. “Tiền bối Phó, cứ ngoan ngoãn về nhà . Em ăn sáng , lát nữa em gọi cho nhé."
Phó Thanh Hứa dừng xe cổng khu Hoa Công Phủ, vội rời ngay. Nghe giọng cô, chỉ thể tâm trạng cô đang nhưng tài nào đoán cô vui thật giả vờ. Cuối cùng đành khẽ đáp: "Ừ."
Lúc nãy thể từ chối yêu cầu của Tô Trầm Ngư nên mới lái xe và đỗ xe ở đây nhờ khả năng kiềm chế lý trí mạnh mẽ. Anh quyết định cứ chờ ở đây đến khi Tô Trầm Ngư gọi .
...
Phòng ăn trong biệt thự
Tô Trầm Ngư ngắt cuộc gọi và thả điện thoại lên bàn. Một lúc lâu , cả cô lẫn tên Hoàng đế chó má đều lên tiếng.
Mắt Hoàng đế chuyển từ điện thoại sang khuôn mặt tươi của cô. Chỉ cần mù thì ai cũng nhận nụ mặt Tô Trầm Ngư bây giờ mang cảm xúc khác hẳn lúc nãy.
Hắn sa sầm mặt, đột ngột cúi vươn tay bóp cằm Tô Trầm Ngư. Giọng lạnh băng: "Nàng hiện tại vẫn là Hoàng hậu của trẫm! Là thê tử của trẫm!"
Tô Trầm Ngư bất động, mặc kệ ngón tay xuyên qua cằm , tủm tỉm : "Hoàng thượng, ngươi chạm ."
Ánh mắt đầy vẻ âm u, phí công chuyện vô ích nữa và bỗng nhiên bật , vẻ âm u tan biến: "Không , trẫm sẽ luôn theo Hoàng hậu. Thỉnh thoảng trẫm thể sử dụng một vài nguồn năng lượng kỳ lạ, Hoàng hậu đừng sợ, trẫm nỡ dùng loại năng lượng để nàng tổn thương chứ. Tuy nhiên, những kẻ ý đồ mạo phạm thê tử của trẫm, nàng yên tâm, trẫm chắc chắn sẽ trừng trị bọn chúng một chút và bảo vệ nàng an ."
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Hắn đang cảnh cáo Tô Trầm Ngư rằng thể đẩy bình hoa và đồ trang trí rơi vỡ thì đương nhiên cũng thể những việc khác, ví dụ như khiến những tiếp cận cô gặp tai nạn bất ngờ.
"Cái gọi là nguồn năng lượng của ngươi , căng lắm cũng chỉ đủ để di chuyển mấy món đồ nhỏ. Hơn nữa chắc cũng chẳng bao nhiêu, mỗi dùng là hao tổn ít nhỉ." Tô Trầm Ngư đẩy ghế dậy và . “Lúc ở trong phòng ngủ, ngươi căn bản gì tiền bối Phó, ngay cả rèm cửa cũng chẳng lay nổi mảy may nên mới đành di chuyển bình hoa tạo tiếng động. Rõ ràng đó ngươi thể chọn vật trang trí lớn hơn để tạo tiếng động lớn hơn nhưng ngươi chọn cái bé bằng bàn tay, chứng tỏ năng lượng của ngươi cạn ."
Hoàng đế im tại chỗ, thể thấy rõ bằng mắt thường cơ thể bắt đầu mất định, lúc mờ lúc tỏ. Tô Trầm Ngư nhắc đến chuyện trong phòng ngủ chẳng khác nào tát thẳng mặt .
Màn kịch giả tạo giữa cô và kết thúc.
"Xem đúng ."
Tô Trầm Ngư tự vỗ tay khen bản : "Tiếp theo, xin mời Hoàng thượng kiên nhẫn chờ đợi chút nhé, bởi vì..."
"Ta sẽ g.i.ế.c ngươi thêm nữa đó nha." Cô với giọng điệu dịu dàng nhất.