NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 114.1
Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:42:56
Lượt xem: 178
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 114: Bước thảo mai thứ 114
"Được."
Với yêu cầu của Tô Trầm Ngư, Phó Thanh Hứa luôn cần gì nấy hề do dự.
Cô bảo thử nữa, lập tức thử thêm một thật.
Hoàng đế còn kịp vững đánh văng ngoài.
Phó Thanh Hứa hề nương tay, ngã đau điếng và ôm n.g.ự.c ho sặc sụa trông thảm hại.
“Tiền bối Phó, đỉnh nóc kịch trần quá ~~" Tô Trầm Ngư nhảy cẫng lên “chụt" một tiếng rõ kêu má Phó Thanh Hứa.
Thầy Chung đang định buông tay che mắt vội vàng che tiếp, chẳng qua cách kẽ ngón tay hẹp hơn: "Không bậy, bậy."
Trong tiếng lẩm bẩm của thầy Chung, làn da trắng nõn của Phó Thanh Hứa ửng lên một vệt hồng nhạt đáng ngờ. Anh khẽ với Tô Trầm Ngư, tay vẫn đỡ eo cô phòng trường hợp cô nhảy nhót quá đà bất cẩn ngã.
Anh còn đáp lời khen của Tô Trầm Ngư.
"Ừ." Một chữ đơn giản.
Thầy Chung sang Hoàng đế. Nhân thời gian , ngừng ho và dậy chỉnh tóc tai quần áo, cái quạt trong tay gãy nát.
Vừa dùng quạt để đỡ đòn.
"Không hổ là Dung Tử Sơ, trẫm thế mà ngươi vẫn thể thương." Dường như bình tĩnh , thản nhiên .
Hắn như thế mà vài phần phong thái đức độ của một bậc đế vương.
Tô Trầm Ngư giọng điệu trịch thượng đó là lập tức mất hết cả hứng.
Đồng thời cô cuối cùng cũng hiểu vì tên chó má luôn dám tiếp cận Phó Thanh Hứa. Hắn cảm nhận nguy hiểm ở một mức độ nào đó.
"Ngươi nhất nên an phận chút, thì bảo tiền bối Phó treo ngươi lên đánh đấy nha. Không tệ , ngươi thử ?" Từ khi phát hiện sự tồn tại của tên khốn sáng hôm qua đến tận giờ phút , Tô Trầm Ngư mới thật sự thấy hả hê.
là cô trừ khử , nhưng một là cứ thoắt ẩn thoắt hiện, chạm cũng , nhỡ tìm mấy ông thầy pháp dỏm thì thôi xong. Thứ hai là kiểu gì cũng tự tay nên vẫn ấm ức.
Hiện tại Phó Thanh Hứa thể đánh trúng thì cũng giống như chính cô tự tay đánh , còn gì khiến cô thấy hả hê hơn thế.
Nói xong, cô ngẩng đầu trần nhà như đang tự hỏi nên treo ở thì hợp lý.
Giờ chỉ cần Tô Trầm Ngư một câu thôi là Hoàng đế sượng trân liền. Hắn thèm để ý đến cô nữa, tập trung Phó Thanh Hứa và đột nhiên , : "Khuôn mặt thế nào cũng thấy . Tính , trẫm vẫn thích khuôn mặt của Tử Sơ hơn, khuôn mặt của công tử nhất thiên hạ mà đích trẫm phong tặng danh hiệu Thư Hầu ."
Phó Thanh Hứa im lặng lắng , gì, cũng hề né tránh ánh mắt .
Xưa nay vẫn luôn như .
Một khi quyết định là nhất định sẽ đổi. Ví dụ như lời ban nãy: Dung Tử Sơ sẽ hành thích hoàng đế, nhưng Phó Thanh Hứa thì .
Anh thẳng thắn đối diện trực tiếp với Hoàng đế.
Không hề ý định lùi bước.
"Hoàng hậu sai, trẫm quả thật g.i.ế.c ngươi, tiếc là mạng ngươi lớn, bao phen trẫm ám sát ngươi đều thất bại." Hắn nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt xếp rách nát, lẽ là giữ chút tôn nghiêm cuối cùng của Thiên tử. “Mãi đến khi trẫm trúng độc quá nặng, hôn mê, ngươi vẫn còn sống trơ trơ."
"Thật là đáng tiếc."
" khi hôn mê, trẫm dặn dò Thái tử rằng bất kể dùng cách gì, nhất định g.i.ế.c ngươi. Ngươi trốn đến đây và phận mới chứng tỏ Thái tử thành công. Trẫm vui mừng."
"Phụt." Tô Trầm Ngư bật , cắt ngang màn "châm biếm" tên hoàng đế chó má chuẩn diễn. Hắn khoe rằng dù g.i.ế.c Thư Hầu cũng con trai nối bước .
Hoàng đế: "..."
"Thôi, cho ngươi sự thật khi c.h.ế.t . Chờ tiền bối Phó giải thích cho ngươi thà luôn cho ." Tô Trầm Ngư tủm tỉm. “Nào nào nào, cho kỹ đây, những gì sắp là quan trọng ..."
"Thời gian ở Thiên Khải Quốc trôi qua năm năm, Thái tử nhà ngươi kế vị một năm suýt kéo cả giang sơn sụp đổ. Sụp đổ nghĩa là gì ngươi hiểu mà đúng ? Không hiểu cũng , giải thích cho. Là mất nước đó, hiểu ?... Ôi chao, đừng cái vẻ mặt đó chứ. Thái tử do ngươi đích chọn y hệt tính ngươi. Vắt tay lên trán tự hỏi lương tâm xem, ngươi thể trị quốc thật là nhờ bản lĩnh của chính ?"
"Vậy nên đừng trông chờ Thái tử thể quản lý Thiên Khải. Đến thời khắc mấu chốt, Mập Ú ... chính là Tam hoàng tử ." Tô Trầm Ngư chống nạnh, ước gì lấy loa dí sát tai tên hoàng đế chó má mà hét. “Mập Ú tạo phản đó! Thằng bé giỏi giang hơn ngươi nhiều. Thấy , cùng là 'Tam hoàng tử', ngươi cha mà xách dép cho Mập Ú... Ngại quá, lỡ miệng thật mất ."
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Sắc mặt Hoàng đế lúc xanh lúc trắng, khó coi vô cùng. Dù Tô Trầm Ngư nhưng giọng cô cứ chui tai vô cùng rõ ràng khiến gã thể trốn tránh.
Hắn bắt đầu chập chờn định hình dạng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/114-1.html.]
"..."
Tô Trầm Ngư lập tức ngậm miệng, tạm thời kích thích .
Nhỡ mà kích thích quá biến về trạng thái đốm lửa thì sẽ còn đối tượng trào phúng. Tiêu diệt trong trạng thái đó chẳng là mất quá nhiều lạc thú ?
"Những gì nàng ... là thật?" Hoàng đế lạnh lùng hỏi, hình lập lòe chậm rãi định .
Phó Thanh Hứa im lặng hai giây khẽ gật đầu cho câu trả lời.
Hoàng đế im lặng một hồi, đột ngột đổi đề tài, khẩy: "Tử Sơ, ngươi , ghét nhất là cái dáng vẻ tự cho là ghê gớm của ngươi."
Tô Trầm Ngư: "???"
Cô sang Phó Thanh Hứa, càng ngắm càng thấy tuấn, kìm giơ tay lên, nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi, ngươi tự cho ghê gớm ở chỗ nào ?"
Hắn ấn thái dương, : "Ta ngươi ! Im miệng!"
Tô Trầm Ngư vô tội bao. Cô chỉ , ấm ức mách Phó Thanh Hứa: "Sao nỡ hung dữ với em cỡ đó, em gì ."
Phó Thanh Hứa vỗ nhẹ đầu an ủi Tô Trầm Ngư, ý bảo cô lùi về , chuyện cứ để lo.
"Thôi ." Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn lùi sang một bên nhưng vẫn chút cam lòng, cô thêm một câu: "Ai chẳng công tử nổi tiếng mặt liệt, biểu cảm ngài thể ít ỏi hết sức nha. Ngươi ngài tự cho là ghê gớm, ý là ngài coi ai gì hả? Với khả năng quản lý biểu cảm của ngài , tỏ vẻ khinh miệt thật sự quá khó..."
Phó Thanh Hứa bất đắc dĩ cô một cái.
Tô Trầm Ngư giơ tay lên động tác kéo khóa miệng.
"Bần tăng cảm thấy thừa thãi." Bỗng nhiên Tô Trầm Ngư thấy giọng Thầy Chung vang lên bên tai. Anh lặng lẽ đến cạnh cô từ lúc nào. “Đây là 'ăn cơm chó' mà mạng ?"
Tô Trầm Ngư suýt quên mất .
"Có thể lắm." Cô đáp.
Thầy Chung cô.
Cô cũng thầy Chung.
Thầy Chung : "Cô Tô, cô thấy vị Hoàng đế mà bảo là thấy... Bần tăng cô lừa thê thảm quá."
"Không , mới tự dưng thấy thôi." Tô Trầm Ngư tròn mắt vẻ siêu thành thật. “Chắc chắn là do pháp lực vô biên của sư thầy ảnh hưởng đến mắt cho nên mới thấy."
"..." Thầy Chung khen. “Cô khéo ăn khéo thật."
Tô Trầm Ngư: "Cảm ơn."
"Còn nữa, bần tăng pháp lực." Thầy Chung tràng hạt, đính chính. “Thật đó."
Tô Trầm Ngư: " cảm thấy sư thầy đang lừa ."
Thầy Chung: "A di đà phật, xuất gia dối."
Tô Trầm Ngư kịp gì thêm, Phó Thanh Hứa im lặng giằng co với Hoàng đế hồi lâu chợt lên tiếng.
"Trục An." Anh gọi tên tự của Hoàng đế, đây là đầu tiên gọi tên tự của kể từ khi đăng cơ. “Dung Tử Sơ với bây giờ là chuyện quá khứ xa xôi, đáng nhắc tới."
"Đế vương ở cao thì cô độc, những việc ngươi với Dung Tử Sơ đều là thuật vua. Đã là thần tử thì nên lo bớt việc cho vua..."
Hoàng đế dường như nổi những lời Phó Thanh Hứa đang , khẩy cắt ngang: "Có ngươi định với rằng việc cướp thương, chặt gãy thế lực của ngươi, tru sát ngươi, tất cả ngươi đều để bụng, cũng hận ?"
"Không.” Phó Thanh Hứa đáp. “Làm ai chẳng lúc ích kỷ, nhưng so với hận ngươi thì hận chính hơn."
Anh nhẹ nhàng phân tích những cảm xúc sâu kín trong lòng , ngay mặt Tô Trầm Ngư.
Lời cho Hoàng đế, cũng là với cô.
"Ngày từng với phụ rằng mệnh của Thiên Khải Quốc tận, nhưng phụ dạy rằng mệnh là do nắm giữ trong tay, dù trời Thiên Khải diệt vong thì cũng tranh giành một tia hy vọng sống cho Thiên Khải. Vì thế, trong tình cảnh khốn cùng , phụ chọn ngươi, và cũng chọn cả ."
Hoàng đế run lên.
"Phụ hiến dâng cả đời cho Thiên Khải. Là con trai duy nhất của ông , bắt buộc kế thừa ý chí đó. Bất kể ngươi gì, cũng sẽ dốc lực trợ giúp." Anh . “Đây là trách nhiệm và sứ mệnh của ."
"Đồng thời, cũng là xiềng xích trói buộc ."