NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 116
Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:44:21
Lượt xem: 161
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 116: Bước thảo mai thứ 116
Tô Trầm Ngư liếc đồng hồ, sáu giờ chiều, trời nhá nhem tối.
Cô xem đoạn video và ba tin nhắn thoại. Từ các manh mối mới chỉ kẻ đó bắt cóc Tô Thiên Tập vì cô.
mục đích của kẻ đó là gì?
Chỉ đơn giản là cô một đến điểm hẹn thôi ?
Còn về việc cô từng đắc tội ai… Nghĩ nghĩ , cô thật sự tài nào nhớ từng gây thù chuốc oán với ai.
Biết Tô Thiên Tập là em trai cô, tức là kẻ đó nắm thông tin về bối cảnh gia đình cô. Nếu thế thì cũng mối quan hệ giữa cô và nhà họ Tô chẳng gì chứ nhỉ.
Thế mà dùng Tô Thiên Tập để uy h.i.ế.p cô?
Lại còn tin chắc rằng cô sẽ ngoan ngoãn theo?
Tô Trầm Ngư dậy. Cô chẳng chút cảm tình nào với nhà họ Tô nhưng Tô Thiên Tập đúng là vì cô mới bắt cóc. Xét về tình lý, cô đều thể khoanh tay .
Vừa , cô cũng xem kẻ rốt cuộc là ai.
Cô khá tò mò đấy.
Tô Trầm Ngư nhắn : [Được, đến ngay.]
Cô gửi tin phản hồi, đoạn video và tin nhắn thoại đối phương gửi bỗng dưng tự động biến mất luôn, khung chat chỉ còn trơ trọi một chia sẻ định vị như thể điện thoại nhiễm virus.
Tô Trầm Ngư: [Loa ?]
Loa im thin thít, biểu tượng của nó trong đầu cô cũng im phăng phắc như treo máy.
Đây là đầu tiên Tô Trầm Ngư gặp tình huống Loa phản hồi. Lúc nó nâng cấp cũng im như nhưng đó nó sẽ báo cho cô .
Loa lag thật hả?
Ngay lập tức, Tô Trầm Ngư phát hiện một điều khác thường: cô thể sử dụng hệ thống Vẽ Vòng Tròn Nguyền Rủa.
Cứ như cô từng hệ thống.
Tô Thiên Tập kẻ ẩn danh bắt cóc, đối phương chỉ đích danh yêu cầu cô đến, điện thoại nhiễm virus, hệ thống và Loa cùng lúc mất tác dụng…
Tất cả những thứ là trùng hợp là…?
Nháy mắt, một khuôn mặt hiện lên trong đầu Tô Trầm Ngư.
Trầm ngâm một lát, cô mở khung chat với Phó Thanh Hứa.
Phó Thanh Hứa đột nhiên nhận tin nhắn chia sẻ vị trí hiện tại từ Tô Trầm Ngư.
Chỉ liếc qua một cái, lập tức rời khỏi nhà, lái xe tìm Tô Trầm Ngư.
Cô chỉ gửi định vị, gì nhưng hiểu ẩn ý của cô: Đến tìm em.
Hai ngày nay Phó Thanh Hứa ít sách và tài liệu về tình yêu, tìm hiểu siêu về bí kíp yêu đương. Kinh nghiệm thực chiến của tuy bằng nhưng cái chuyện ngày một ngày hai, tích lũy dần dần.
Tâm tư con gái khó đoán, khi nào đoán thì đừng cố, cứ theo ý cô là kiểu gì cũng sẽ thôi.
Phó Thanh Hứa nghĩ đến cô gái mà nâng niu trong lòng. Kiếp thể bảo vệ cô, kiếp cô cũng cần bảo vệ, thì sẽ dốc hết sức giúp cô thứ cô .
Những gì một cô gái bình thường nên , cô tất. Đây là sứ mệnh mới của .
Vậy nên, dù vị trí Tô Trầm Ngư chia sẻ liên tục di chuyển, Phó Thanh Hứa cũng gọi điện hỏi cô định . Nếu cô thì từ lâu . Cô chắc chắn là lý do riêng.
Cô chơi, thì chiều.
Chỉ đơn giản thế thôi.
*
Tô Trầm Ngư gọi taxi đến chỗ hẹn. Suốt hành trình, điện thoại của cô nhận bất kỳ tin nhắn nào. Qua chia sẻ định vị, cô thể thấy Phó Thanh Hứa đang tiến gần .
Không thèm hỏi han gì, cứ thế đến.
Tô Trầm Ngư bật , lướt điện thoại. Khi cô gần đến địa điểm yêu cầu, "Tô Thiên Tập" cuối cùng cũng gửi tin nhắn mới. Đó là một vị trí khác.
[Mày ngoan, báo cảnh sát. Đáng lẽ tao nên khen mày mới . tao bảo đừng để thứ ba chuyện. Mày coi lời tao như gió thoảng bên tai ?]
Bên là ảnh chụp màn hình Tô Trầm Ngầm đang chia sẻ vị trí với Phó Thanh Hứa.
Mắt Tô Trầm Ngư híp .
Có thể theo dõi điện thoại cô thật .
[Tao bảo , nhất cử nhất động của mày đều trong tay tao. Đừng giở trò nữa, thì tự gánh lấy hậu quả.]
Dòng chữ hiện lên ba giây đột nhiên chuyển sang màu đỏ như máu, cả màn hình bỗng chốc âm u cực kỳ. Con gái đối mặt với sự kiện quái dị đáng sợ kiểu thường thì phản ứng đầu tiên sẽ là ném điện thoại và hét khản cổ.
Tô Trầm Ngư nhướng mày, dòng chữ đỏ lòm nhễu nhão m.á.u chảy đầm đìa đầy hứng thú: "Loại virus cũng thú vị gớm nhỉ.”
Nghe hành khách , tài xế phía hỏi theo bản năng: "Virus gì cơ?"
Tô Trầm Ngư gõ màn hình, đáp: "Không gì."
Chắc thấy dọa Tô Trầm Ngư, chữ màn hình nhanh chóng trở bình thường. Tô Trầm Ngư mở khung chat với Phó Thanh Hứa. Không ngoài dự đoán, chia sẻ vị trí giữa hai huỷ.
Chậc.
Cô còn xem Phó mỹ nhân theo đến mà.
Mang tâm lý thử hú hoạ, Tô Trầm Ngư gửi một tin nhắn. như dự kiến, vòng vòng mãi gửi .
Trong khi cột sóng rõ ràng vẫn hiển thị đầy vạch, tất cả bình thường.
Tô Trầm Ngư chọn bừa một avatar tài khoản khác, tình hình cũng tương tự.
Nói cách khác, điện thoại của cô cô lập, trừ "Tô Thiên Tập" thì thể gửi tin nhận tin từ bất kỳ ai.
Đối phương cố ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/116.html.]
Muốn khiến cô bất an hoảng loạn hả?
Rõ ràng lúc vẫn thể gửi tin, giờ đột nhiên . Điện thoại kì quái, cộng thêm việc em trai vô duyên vô cớ bắt cóc, dần dần tạo áp lực tâm lý chồng tầng như thế thì bình tĩnh đến cũng hoảng thôi.
Tài xế lái xe tranh thủ tán gẫu với ai đó qua WeChat.
Nếu là một cô gái bình thường thì chắc chắn sợ xanh mặt .
Tô Trầm Ngư cân nhắc xem nên giả vờ sợ hãi một chút , cái thứ virus trong điện thoại chắc soi biểu cảm mặt cô nhỉ?
Cô khung chat với "Tô Thiên Tập", trực giác mách bảo cô khác liên lạc nhưng kiểu gì gửi tin nhắn cho "Tô Thiên Tập" cũng sẽ thôi.
[Ai đấy?] Cô gõ bừa ấn gửi, thành công.
Trực giác của cô hề sai.
"Tô Thiên Tập": [Mày sẽ sớm thôi.]
Tô Trầm Ngư: [Chúng quen ?]
Tô Trầm Ngư: [Có gì thì cứ nhắm đây , đừng hại em trai , nó gì hết.]
"Tô Thiên Tập": [Mày quan tâm em trai lắm ?]
Tô Trầm Ngư: [Ừ ừ.]
"Tô Thiên Tập": [/Hình ảnh/]
Cô phóng to tấm ảnh. Là một ngón tay đứt lìa, mặt cắt ngọt.
"Tô Thiên Tập": [Vừa mới cắt xong đấy, nó gào to ghê cơ. Sao? Đẹp đúng ?]
"Tô Thiên Tập": [Đây là hình phạt cho việc mày gửi định vị cho khác.]
"Tô Thiên Tập": [Mày còn nửa tiếng. Nửa tiếng nữa thấy mặt mày thì chỉ đơn giản là chặt ngón tay em trai mày .]
Khi đối phương xong, những tin nhắn gửi, bao gồm cả ảnh, đều biến mất. Nhanh đến nỗi Tô Trầm Ngư kịp chụp màn hình. Mà điện thoại của cô "virus" xâm nhập, đương nhiên kể cả chụp chắc cũng vô dụng.
"Bác tài, ơn chạy nhanh chút ạ?"
Tài xế bất đắc dĩ: "Cô gái ơi, cũng nhanh lắm chứ nhưng đang giờ cao điểm tan tầm, đằng tắc lắm, nhanh cũng nhanh ..."
Đang dở bắt gặp ánh mắt của cô qua kính chiếu hậu, ông giật , vội vàng né tránh, lắp bắp: "Đ… đợi qua đoạn sẽ chạy nhanh hơn."
Ông đón vị khách ở khu nhà giàu, tuy hiểu sống ở khu nhà giàu mà còn taxi nhưng cách ăn mặc, dù khẩu trang che thấy rõ mặt, cũng thể cảm nhận cô xinh .
Vừa nãy ông còn khoe trong nhóm chat là chở một cô khách siêu xinh, đám bạn ầm ĩ đòi xem ảnh nên ông còn đang định bụng tìm cơ hội xem chụp ... Cơ mà ánh mắt của cô khiến ông dẹp luôn ý định đó.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Không ánh mắt đáng sợ cỡ nào, mà là... Nói nhỉ, ánh mắt của cô khiến ông bỗng chốc như trở thời học sinh, đối diện với giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc. Cái kiểu một ánh mắt cũng đủ lạnh sống lưng, tim đập thình thịch, dám hé răng .
Hơn hai mươi phút , tài xế càng lái càng xa trung tâm thành phố, đường càng lúc càng vắng.
Đây là một khu ổ chuột cũ nát, phần lớn dỡ bỏ nhưng chủ đầu tư dự án đang xây dở thì thiếu vốn nên đành đình công đắp chiếu. Thế là nơi đây trở nên nham nhở, mấy tòa cao ốc bỏ hoang sừng sững như hạc giữa bầy gà. Đối diện với chúng là trung tâm thành phố phồn hoa. Một con phố là ranh giới phân chia giàu và lụp xụp thành hai thế giới riêng biệt.
Trời tối tù mù, bóng của tàn tích khu dân cư cũ và những tòa nhà dang dở chập chờn tựa như những con quái vật há miệng chờ mồi.
Xe dừng ở một ngã ba, đường phía chặn bởi đống đất đá phế thải, thể tiếp , chỉ thể ngừng tại đây.
"Cô gái, chỉ đến đây thôi... Cô đến đây tìm ai ? Nơi hoang phế thế, ngoài mấy nhặt ve chai thì chẳng ai lai vãng .” Ông tài xế nhịn lên tiếng. “Tối muộn , con gái con đứa đến đây một an ."
" chỉ đến xem thôi.” Tô Trầm Ngư híp mắt với tài xế. “Biết đào bảo bối."
Tài xế: "..."
Thấy cô chuyện nhẹ nhàng dễ , ông nhớ đến ánh mắt sắc bén lúc nãy thoáng thấy qua gương chiếu hậu. Chắc là ảo giác, ảo giác thôi. Tài xế xoa tay đưa mã QR .
Tô Trầm Ngư dùng điện thoại quét mã, thanh toán thành công. Tài xế tưởng do sóng yếu: "Chỗ như sóng chập chờn cũng lạ, cô quét vài chắc là ..."
"Không cần trả .” Tô Trầm Ngư lấy tiền mặt đưa cho ông .
Tài xế "Ơ" một tiếng, tiền mặt trong tay cô gái đang bước về phía bóng tối.
Bình thường cô gái dám đêm hôm đến nơi tối tăm như chứ?
Lại còn một , hề sợ hãi ?
Chắc chắn là gì !
Không nghĩ đến cái gì, tài xế bỗng rùng một cái, vội vàng đóng cửa xe và nổ máy phóng như ma đuổi.
Tô Trầm Ngư giật vì tiếng động: "???"
Có cần chạy nhanh ?.
Cô kéo chặt chiếc áo phao dày cộm, trùm mũ lên, gió lạnh khiến cô hít hà. Tô Trầm Ngư chậm rãi mở điện thoại nhắn tin:
[ đến nha, nữa đây?]
[Cứ kiểm tra , chỉ một .]
[Ở đây tối quá, còn âm u nữa, khó tìm đường. Hay là đón ?]
Lúc , một đốm sáng yếu ớt lóe lên từ một tòa cao ốc bỏ hoang phía như đang dẫn đường cho cô.
Nhìn thì gần nhưng Tô Trầm Ngư gần mười phút mới đến nơi. Đốm sáng lầu tắt, điện thoại cô nhận tin nhắn: [Lên , tầng bảy.]
Tô Trầm Ngư: [Thật sự đón thật hả?]
Tô Trầm Ngư: [Tô Thiên Tập cũng ở đây ?]
Tô Trầm Ngư: [Lừa đúng QAQ]
Không phản hồi. Cô bật đèn pin điện thoại, men theo cầu thang lên từng bước. Mọi thứ đều bình thường, xung quanh tĩnh lặng đến mức chỉ thấy tiếng chân cô.
Cuối cùng cũng lên đến tầng bảy, Tô Trầm Ngư dừng : " đến đây ."
[Đi đến cửa sổ.]