NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 120
Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:47:17
Lượt xem: 191
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 120: Bước thảo mai thứ 120 Ngoại truyện 1
Thật , Tô Trầm Ngư cả thế giới thương xót ngưỡng mộ giờ phút đang ở nhà ông bà Phó.
Đùng cái họ đến báo ông bà Phó sợ hết hồn.
Bà Phó để ý đến Tô Trầm Ngư từ lâu nhưng lúc bà hỏi thì con trai chỉ bảo cả hai là bạn bè, quan hệ yêu đương như bà nghĩ . Bà Phó tuy thất vọng nhưng cũng gì thêm.
Giờ đột nhiên thấy thật mặt , bà ngây mất một lúc lâu.
"Chào hai bác ạ, cháu là Tô Trầm Ngư. Cháu đến đột ngột quá, thật là quấy rầy ." Tô Trầm Ngư cũng sợ hết hồn với phản ứng của hai vị trưởng bối. Cô cứ tưởng Phó Thanh Hứa báo với bố về việc cô sẽ đến ăn Tết, ai ngờ hai bác ngg[ ngác thế . Xem hề đả động gì luôn!
Bà Phó cuối cùng cũng hồn, vội vàng gật đầu: "Không quấy rầy, quấy rầy, mau mau mau nhà."
Ông Phó lấy dép lê trong tủ giày.
"Cảm ơn bác." Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn đổi giày.
Bà Phó véo lưng Phó Thanh Hứa một cái, nhỏ giọng trách: "Sao đánh tiếng thế!"
Rồi bà nhịn , hỏi: "Con với Trầm Ngư, hai đứa..."
Ánh mắt bà ẩn chứa niềm vui khôn tả.
Phó Thanh Hứa còn kịp gì, ông Phó vội kéo bà Phó dặn: "Lát hỏi , đừng con bé sợ."
Bà Phó im liền.
Con trai thật sự đưa Tô Trầm Ngư về nhà kìa!
Bà Phó kìm nén sự kích động nhảy cẫng lên, ân cần hỏi han Tô Trầm Ngư: "Tiểu Hứa hai đứa lái xe về hả, chắc đường ăn gì ? Muốn ăn gì nào, bác ngay cho con. Đừng khách sáo, nhà sẵn nguyên liệu, gì cũng ."
"Mẹ.” Phó Thanh Hứa . “Tiểu Ngư sốt, để em nghỉ ngơi ."
Bà Phó lúc mới nhận sắc mặt cô lắm, vội vàng quan tâm hỏi: "Uống thuốc con?"
"Uống ạ." Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn gật đầu.
Bà Phó càng càng thấy lòng nhưng cũng bây giờ lúc hỏi chuyện.
Bà : "Phòng khách dọn dẹp kịp, còn để đồ đạc linh tinh. Phòng Tiểu Hứa thì bác vẫn quét dọn thường xuyên, sạch sẽ lắm, con lên phòng Tiểu Hứa nghỉ ngơi nhé, ?"
Tô Trầm Ngư đương nhiên ý kiến gì.
Phó Thanh Hứa : "Con đưa em lên."
Bà Phó lên theo nhưng cố kìm , chỉ dõi mắt ngóng. Đến khi phòng khách chỉ còn ông Phó, bà Phó mới nhịn nắm chặt tay: "Ông ơi, mơ đấy chứ? Tiểu Hứa thật sự đưa Trầm Ngư về đấy ?"
Ông Phó hết sức bình tĩnh gật đầu.
Từ khi đến sự tồn tại của Tô Trầm Ngư, bà Phó chú ý đến cô, kéo theo cả chồng cho nên ông Phó cũng quen mặt cô.
"Ông ý, chẳng lo cho con dâu tương lai nhà gì cả.” Bà Phó liếc xéo chồng một cái.
Ông Phó sofa, nhấp một ngụm và đẩy gọng kính lão: "Con dâu nào? Chuyện , con bé vẫn còn gọi Thanh Hứa là 'tiền bối Phó' đấy ?"
"Ông thì gì.” Bà Phó đơn phương nhận Tô Trầm Ngư là con dâu trong lòng. “Đó là cách xưng hô mật của giới trẻ đấy."
"Ngày xưa về dâu nhà cũng chẳng gọi ông là tiền bối còn gì?"
Bố Phó lập tức im bặt.
Bà Phó nôn nóng chờ đợi. Vài phút , Phó Thanh Hứa cuối cùng cũng xuống.
"Trầm Ngư ngủ ?" Bà vội vàng chạy tới đón.
Phó Thanh Hứa gật đầu.
"Sao đột nhiên về thế?” Bà Phó hỏi. “Con bảo bận việc công ty, Tết về cơ mà? Rốt cuộc mà còn đưa cả Trầm Ngư về nữa?"
Nói đến đây, khóe miệng Bà Phó ngoác đến tận mang tai.
"Ngày là Giao thừa , con bé định ăn Tết ở nhà ?"
Bà Phó theo sát tin tức giải trí lắm nên chẳng chuyện đang lùm xùm. Giờ bà chỉ rõ liệu Tô Trầm Ngư con dâu .
Phó Thanh Hứa gật đầu.
"Vậy con với con bé..."
"Mẹ.” Phó Thanh Hứa lạnh mặt . “Con đang theo đuổi Tiểu Ngư, em vẫn đồng ý. Mẹ... đừng dọa em chạy mất."
Mắt Bà Phó sáng lên: "Mẹ hiểu, hiểu mà."
Con gái bao giờ chẳng e dè, Trầm Ngư chắc chắn cũng ý với Tiểu Hứa, thì đồng ý đến nhà ăn Tết?
Cô con dâu , xem "chắc cú" !
Nguyện vọng của sắp thành sự thật !
Lúc , bố Phó đột nhiên xen : "Con bé đến nhà ăn Tết, nhà ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/120.html.]
Phó Thanh Hứa nhíu mày.
Là một giáo sư, ông Phó nhạy bén. Ông hiểu rõ tính con trai . Đang trong quá trình theo đuổi, quan hệ còn rõ ràng mà mời con gái về nhà ăn Tết, hành động thật sự quá đường đột và vô lễ.
Ông Phó nghiêm mặt hỏi: "Đã xảy chuyện gì?"
Phó Thanh Hứa định giấu giếm bố chuyện của Tô Trầm Ngư, sơ qua. lượng thông tin đó đủ để ông bà Phó kinh hãi.
Một lát , bà Phó vẫn dám tin: "Làm bố kiểu gì !"
Phó Thanh Hứa cho bố thời gian tiêu hóa thông tin, tự xuống bếp nấu cháo.
Tô Trầm Ngư giao các chứng cứ cần thiết cho cảnh sát đó ủy thác luật sư quyền xử lý vụ Tô Thiên Ngữ mưu sát cô. Tô Thiên Ngữ thành khẩn nhận tội, bớt ít phiền phức.
Bạc Lương Hòa gọi điện cho Tô Trầm Ngư, quyết định chớp lấy cơ hội để tiết lộ phận của cô. Mục đích của chỉ đơn thuần là giúp đỡ Tô Trầm Ngư mà còn mượn cơ hội thâu tóm một phần sản nghiệp của hai nhà Tô, Cố. Một vài lĩnh vực kinh doanh của Tập đoàn Tín Thượng cạnh tranh trực tiếp với hai tập đoàn bên .
Trong quá trình , Bạc Lương Hòa nhận sự trợ giúp từ Tập đoàn nhà họ Mạc. Dù vì nhà họ Mạc giúp cắn xé hai nhà Tô và Cố nhưng đối tác, chẳng vui quá.
Tô Trầm Ngư chẳng bận tâm đến việc Bạc mỹ nhân "lợi dụng" để đối phó nhà họ Tô và nhà họ Cố. Cô chỉ đưa một yêu cầu: "Sếp, nhớ chừa cho em ít lộc đấy nhé." Không cần gì mà vẫn thể kiếm chác, cô sầu gì nữa.
Bạc Lương Hòa đáp: "Yên tâm, thiếu phần cô."
Rồi tin tức về bí mật thế của cô rộ lên, tất cả thuận lợi đến mức chính Tô Trầm Ngư cũng kinh ngạc. Hai nhà Tô, Cố mà hề sức phản kháng.
Ban đầu cô định về nhà họ Tô ăn Tết để moi một khoản tiền mừng tuổi kha khá nhưng tình hình thì về , chắc ông bà Tô ước gì bóp c.h.ế.t cô luôn chứ. Cũng may tiền mừng tuổi thì vẫn còn phần sếp Bạc hứa chia cho, coi như lỗ.
Vừa Tô Trầm Ngư lười biếng nghỉ ngơi một hồi. Dạo hết tin Tô Thiên Ngữ mưu sát thành đến tin sự thật về thế của cô phơi bày khiến cô chú ý ghê quá, ngày nào cũng vô phóng viên tìm đến xin phỏng vấn trực tiếp. Điện thoại của Tô Trầm Ngư sắp nổ tung đến nơi , thế là cô tắt máy, giao hết cho phòng việc xử lý, còn thì theo Phó Thanh Hứa về nhà ăn Tết.
Lo lộ hành trình nên họ máy bay mà Phó Thanh Hứa tự lái xe về nhà.
Kết quả, Tô Trầm Ngư xui xẻo cảm giữa đường.
Cô ngạc nhiên vô cùng. Tố chất thể như mà tự nhiên vô cớ cảm. Không chỉ , uống thuốc xong cô những đỡ mà còn chuyển sang sốt.
Tô Trầm Ngư: "..."
Theo ý Loa thì trận cảm phát sốt lẽ là để xua tan vận xui trong cơ thể cô, là chuyện .
Thì bởi đó sinh mệnh của Tô Trầm Ngư luôn giam cầm trong khuôn khổ cốt truyện. Như tiểu thuyết gốc thì lúc cô c.h.ế.t vì bắt cóc . Nhờ chuyển hoá công đức, cô trì hoãn cái kết c.h.ế.t đó thêm nửa năm nhưng quá trình cũng mang ảnh hưởng cho cơ thể.
Giờ cốt truyện gốc sụp đổ theo hệ thống hào quang nữ chính của Tô Thiên Ngữ, Tô Trầm Ngư lên vai chính. Cái kết c.h.ế.t của cô cũng biến mất nhưng những ảnh hưởng tiềm ẩn trong cơ thể cô vẫn còn đó. Trận ốm sốt chính là để đẩy hết những thứ đó ngoài.
"..."
Tô Trầm Ngư bất lực, thời buổi ốm cũng là chuyện nữa cơ đấy.
Cô thích ốm đau, nó gợi những ký ức chẳng mấy thành xe cô ngủ yên giấc. Ai ngờ, đến nhà họ Phó cô ngủ một giấc sâu.
Cô mơ nhiều giấc mơ, những giấc mơ chẳng cô mệt mỏi mà trái , còn khiến cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm lạ thường. Như thể mệnh định .
Trong mơ, vô hình ảnh kỳ quái đan xen, lúc là cô ở Thiên Khải Quốc, lúc là cô ở thế giới hiện đại, là cô của những ngày thơ bé.
Tô Trầm Ngư mơ thấy hồi nhỏ, cô cóng quá chịu nổi bèn lén lút "chôm" quần áo nhà phơi ngoài sân. Cô tham, định bụng lấy một cái thôi. Nhà đó tính tiếng, cô nghĩ trộm đồ nhà cũng coi như là một kiểu "trừ hại cho dân".
Ai dè chủ nhà phát hiện, thả chó đuổi cô.
Con chó còn cao to hơn cả cô, nó tóm chắc nó cắn cho gãy xương mất. Cô cắm đầu chạy thục mạng, nhờ đôi chân lanh lẹ mà cuối cùng cũng tóm.
Trong lúc chạy, cô lạc một khu rừng leo lên một cây hồng. May ghê cơ, cây hồng trĩu trịt quả chín mọng, quả nào quả nấy to tròn, thôi thấy ngọt lịm.
Khi con ch.ó đuổi tới nơi, nó chỉ còn gầm gừ bất lực gốc cây, với tới Tô Trầm Ngư.
Cô cành cây, ăn hồng ném vỏ xuống trêu nó, một một cõi chơi đến là vui.
Chớp mắt, cảnh đổi, chuyển từ Thiên Khải Quốc sang thế giới hiện đại. Đó là những dãy núi nhấp nhô trùng điệp, cô và bố nuôi sống trong một căn nhà nhỏ cũ nát nhưng sạch sẽ vô cùng.
Ngày , Tô Trầm Ngư bọn buôn bắt cóc bán cho gia đình . Tuy nghèo khó nhưng họ yêu thương Tô Trầm Ngư hết mực, coi cô như bảo bối mà nâng niu, chỉ tiếc điều kiện cho phép.
Cuộc sống ở vùng núi khác hẳn ở gia đình thượng lưu, ban đầu Tô Trầm Ngư quen, bao phen suýt mất mạng, cuối cùng vẫn sống sót. Bố nuôi từng bạc đãi cô, luôn cố gắng cho cô những gì nhất họ thể.
Còn bố ruột của cô, mười mấy năm tìm về, chỉ dành cho cô sự ghét bỏ và ruồng rẫy.
Dù thành phần Tô Thiên Ngữ ở giữa gây khó dễ nhưng tính vẫn đáng ghê tởm như thường.
…
Tô Trầm Ngư cứ thế quá khứ qua những cảnh đổi liên tục trong mơ, đến khi tất cả biến mất, cô chợt tỉnh giấc.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Mở mắt , thứ đầu tiên cô thấy là ánh sáng vàng ấm áp dịu nhẹ. Là đèn ngủ.
Nhớ , cô đang ở nhà bố Phó Thanh Hứa và ngủ giường của .
Tô Trầm Ngư dậy, vươn vai duỗi một cách thoải mái. Cảm giác như thể tái sinh, cơ thể phát những tiếng răng rắc dễ chịu, khó chịu do cơn sốt gây đều tan biến hết.
[Loa, cơ thể của còn mầm họa gì đấy chứ?]
Loa vui vẻ đáp: [Chỉ cần nương nương tác động vật lý gây vấn đề, cơ thể nương nương tuyệt đối sẽ .]
Tô Trầm Ngư: [???]
Cái gì là "vấn đề do tác động vật lý gây "?