NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 121
Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:47:50
Lượt xem: 171
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 121: Bước thảo mai thứ 121: Ngoại truyện 2
Loa giải thích: [Nói đơn giản thế , chỉ cần nương nương tự hại bản thì cơ thể nương nương sẽ mắc bệnh nan y ạ.]
Tô Trầm Ngư trợn mắt lườm nó hề nhã nhặn: [Làm màu mè, cứ thẳng là cơ thể khỏe lên nhiều, miễn nhiễm với hầu hết virus xong ?]
Ai rảnh mà tự dưng hại bản chứ.
Loa yếu ớt nguỵ biện: [Thì... đại đại .]
Tô Trầm Ngư xoa xoa cái bụng rỗng tuếch, với lấy điện thoại tủ đầu giường. Màn hình sáng lên, ba rưỡi sáng. Sau khi lên cơn sốt, cô chẳng còn chút tinh thần ăn uống nào, tính hơn ba mươi tiếng đồng hồ ăn gì.
Giờ khỏe , cuối cùng cũng cảm nhận cái sự "phản bội" của dày. Cô lật chăn xuống giường. Tinh thần và thể xác thì thoải mái nhưng tay chân vẫn mềm oặt do di chứng cơn sốt. Cộng thêm cái bụng cồn cào, Tô Trầm Ngư bỗng thấy choáng, cô vội vàng vịn mép giường để giữ thăng bằng.
Không kiếm gì bỏ bụng chắc cô đói xỉu mất.
Tô Trầm Ngư định đánh thức Phó Thanh Hứa, chắc đang ngủ say, cô định xuống lầu tìm chút gì ăn.
Ra khỏi phòng, đến cầu thang, cô thấy đèn lầu vẫn sáng. Xuống đến nơi, cô thấy Phó Thanh Hứa đang tựa sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh bộ đồ ở nhà thoải mái. Dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt như tranh vẽ. Khi Tô Trầm Ngư đến gần ngắm nhan sắc mỹ của , Phó Thanh Hứa bỗng mở mắt, ánh mắt sáng ngời, chẳng vẻ gì là ngái ngủ cả.
Tô Trầm Ngư đang giơ điện thoại định chụp trộm: "..."
Một lát , cô bình tĩnh ấn chụp một tấm, tắt màn hình, trưng bản mặt đáng thương: “Tiền bối Phó, gì ăn ? Em đói quá."
Phó Thanh Hứa dậy, bàn tay to áp lên trán Tô Trầm Ngư. Cuối cùng cũng hạ sốt . Anh thu tay về, : "Đi theo ."
Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn theo bếp.
Cửa bếp hé , Tô Trầm Ngư ngửi thấy một mùi hương khó tả, quyến rũ đến mức khiến cái bụng dẹp lép của cô réo ùng ục.
"Thơm quá." Cô thấy bếp một cái nồi nhỏ đang đun lửa liu riu.
Phó Thanh Hứa mở nắp nồi, Tô Trầm Ngư thò đầu xem: "Cháo gà , ninh lâu lắm đúng ?"
Phó Thanh Hứa múc cho cô một bát mở tủ lạnh lấy hai đĩa xào, là đụng đũa. Tô Trầm Ngư vẫn quên hai tháng Phó Thanh Hứa còn là một "sát thủ nhà bếp" ngay cả mì cũng nấu, cô buột miệng hỏi: "Anh xào đấy ?"
"Ừ." Phó Thanh Hứa đặt đồ ăn lò vi sóng, hẹn giờ.
Hai phút , lò vi sóng kêu "tinh" một tiếng, lấy đồ đặt mặt Tô Trầm Ngư.
"Đây là đầu tiên em ăn cơm tiền bối Phó nấu đó nha." Tô Trầm Ngư nâng bát cháo với độ ấm ăn, vội vàng và một miếng. Nhìn thẳng mắt Phó Thanh Hứa, cô gật gù khen từ tận đáy lòng. “Ngon tuyệt cú mèo luôn!"
Đôi mắt đen như mặc ngọc của Phó Thanh Hứa ánh lên ý rõ ràng.
Dạo cố ý nghiên cứu mấy quyển sách dạy nấu ăn. Giống Tô Trầm Ngư, chỉ cần học thì gì là thành công hết.
"Anh ăn ạ?" Tô Trầm Ngư ăn ngấu nghiến. Nửa đêm tỉnh giấc đói meo, cứ tưởng chỉ thể ăn tạm bánh quy chống đói, ai dè ăn bữa nóng hổi thơm phức thế , thật là hạnh phúc quá mà.
Phó Thanh Hứa đáp: " đói."
"Ăn cùng em mà." Cô chớp chớp đôi mắt to. “Ăn một em thấy ngon."
Không thể cưỡng sự nũng của cô, Phó Thanh Hứa đành xuống ăn cùng. Hai mà ăn sạch một nồi cháo và hai đĩa thức ăn. Tất nhiên, đa là bụng Tô Trầm Ngư.
Ăn xong, hai cùng rửa bát. Xong xuôi, trở phòng khách, Phó Thanh Hứa lấy một bộ bàn chải khăn mặt mới đưa cô, dịu dàng : "Về ngủ tiếp ."
Tô Trầm Ngư như sực nhớ: "Em chiếm giường của , ngủ sofa."
"Không ."
"Như em ngại lắm." Tô Trầm Ngư lắc đầu, nhíu mày . “Dù em cũng ngủ lâu , giờ buồn ngủ, lên giường ngủ , em ngủ sofa cho."
"Tiểu Ngư." Phó Thanh Hứa tranh cãi với cô, chỉ nắm lấy vai cô xoay cô và đẩy cô về phía cầu thang.
Tô Trầm Ngư trở tay nắm lấy tay , khóe môi ửng hồng cong lên bày một nụ ngọt ngào mang theo vẻ quyến rũ như như : "Hay là, ngủ cùng em nhé?"
Cô mời rõ ràng quá . Ngay lập tức, Phó Thanh Hứa bế thốc cô lên. Mắt Tô Trầm Ngư sáng bừng, mập mờ áp sát , ngoan ngoãn tựa đầu lên vai , mặc Phó Thanh Hứa bế về phòng ngủ. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Sau đó... đó.
"Ngoan ngoãn ngủ .” Phó mỹ nhân kéo chăn bọc cô kín mít, nhẹ nhàng xoa đầu cô. “Ngủ ngon."
Rồi rời khỏi phòng.
Tô Trầm Ngư: "..."
Không hiểu , bỗng dưng thấy cô đơn.
Hôm gặp ông bà Phó, biểu hiện của họ là cô ngay Phó Thanh Hứa kể tình hình của cô cho hai . Bà Phó nắm tay cô, hỏi gì hết, chỉ ân cần hỏi cô cùng bà mua sắm đồ Tết .
Tô Trầm Ngư vui vẻ đồng ý.
Bà Phó dáng vẻ siêu ngoan ngoãn của cô, khỏi âm thầm cảm thán: con gái như đốt đuốc cũng tìm cũng , bố ruột thật đúng là đang ở trong phúc mà hưởng.
Bà Phó thật lòng thương Tô Trầm Ngư. Một phần vì Phó Thanh Hứa, đây là cô gái mà con trai bà thích, là con dâu tương lai. Mặt khác, với tư cách là một , bà sự thấu cảm sâu sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/121.html.]
"Đừng khách sáo, cứ coi đây là nhà nhé con.” Bà Phó vỗ nhẹ bàn tay trắng ngần của cô. “Tiểu Hứa nhà bác đầu tiên đưa con gái về ăn Tết đấy."
Mắt Tô Trầm Ngư cong cong thành mảnh trăng non đáng yêu. Khuôn mặt cô , kiểu diễm lệ thường thấy của các nghệ sĩ nữ, lòng các bậc trưởng bối. Nhất là khi cô cố tỏ ngoan ngoãn thì các bậc phụ khó lòng mà cưỡng .
"Cảm ơn bác, lâu lắm con cảm nhận khí Tết.” Cô ngọt ngào đáp, ngượng ngùng cụp hàng mi dài. Bà Phó càng càng thấy mắt, trong lòng vui như mở hội, nghĩ bụng con bé chắc chắn cũng thích con trai .
Rồi bà ngẫm nghĩ kỹ hơn những lời Tô Trầm Ngư , lập tức hụt hẫng. Bà và ông Phó tỉ mỉ tìm hiểu chuyện về Tô Trầm Ngư mạng, tường tận từ đầu đến cuối.
Càng hiểu rõ, bà càng thương cô. Mới tí tuổi trải qua những ngày tháng kiểu gì .
Đến cả khi bố ruột tìm về nhà mà vẫn đón một cái Tết tử tế, đủ thấy con bé chịu bao nhiêu ấm ức.
"Nếu con thích thì năm nào cũng cứ đến nhà bác ăn Tết nhé.” Bà Phó .
Tô Trầm Ngư Phó Thanh Hứa phía , : "Vậy thì ngại quá, phiền tiền bối Phó lắm ạ."
Phó Thanh Hứa đang lái xe chở hai trung tâm thương mại mua sắm đồ Tết.
Bà Phó lập tức mặt con trai đảm bảo với con dâu tương lai: "Không phiền, phiền gì hết, Tiểu Hứa nhà bác..."
"Mẹ.” Phó Thanh Hứa ngắt lời bà Phó với vành tai đỏ bừng. “Đi trung tâm thương mại nào ạ?"
Tô Trầm Ngư bật .
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Phó Thanh Hứa gương chiếu hậu, chạm ánh mắt cô, mắt cũng nhiễm dần ý .
Đến trung tâm thương mại, lo nhận , Phó Thanh Hứa cùng và Tô Trầm Ngư. Ngày mai là giao thừa, thanh niên đều về quê ăn Tết cả nên trung tâm thương mại giờ gần như là lãnh địa của thanh niên hết.
Bà Phó sắm đồ Tết, thực là mua quần áo cho Tô Trầm Ngư. Đồ Tết thì đó chuẩn đầy đủ nhưng con gái nhà đến ăn Tết, dù thế nào bà cũng nên chút quà.
Tặng những thứ khác vẻ cố tình quá, rốt cuộc con trai cũng bảo hai đứa vẫn xác định quan hệ. Vì thế, bà Phó cho rằng cùng dạo phố như hai con mua quần áo cho cô là một lựa chọn tồi.
Về phần Tô Trầm Ngư, vì đột ngột cảm sốt đường nên cô kịp chuẩn quà cho hai bác. Tay đến nhà , ít nhiều cũng phép. Vừa nhân cơ hội đưa bà Phó sắm đồ Tết, cô tiện mua chút trang sức tặng bà.
Tô Trầm Ngư ngụy trang nhiều, chỉ đeo khẩu trang. Có nhận thật cô cũng chẳng lo.
Nếu cô và Phó Thanh Hứa cùng nhận cả đôi mới là vấn đề, hiệu ứng chắc chắn vượt xa những gì thể tưởng tượng.
Vừa trung tâm thương mại, bà Phó kéo Tô Trầm Ngư đến cửa hàng quần áo nhưng Tô Trầm Ngư dẫn bà đến cửa hàng trang sức. Sau đó cả hai đều hiểu lầm ý :
Tô Trầm Ngư tưởng bà Phó mua quần áo nên định mua tặng bà một bộ mua trang sức .
Bà Phó tưởng Tô Trầm Ngư mua trang sức, thầm nghĩ là mua cho con dâu tương lai mấy món quá đắt tiền để con bé khỏi nghĩ ngợi mà vẫn đủ thể hiện tấm lòng. Ví dụ như hoa tai lắc tay chẳng hạn.
Vừa cửa hàng trang sức ở ngay mắt, hai bèn . Nhân viên nhiệt tình chào đón. Làm trong nghề lâu năm, họ dễ dàng mặt mà đoán khách nào thực sự mua, khách nào chỉ xem cho vui.
Thấy vẻ mặt của quý bà lớn tuổi , nhân viên tư vấn ngay đây là khách xịn.
họ còn kịp chuyện với nhân viên thì sự cố bất ngờ xảy .
Một đám thanh niên cà lơ phất phơ đầu xanh đầu đỏ đủ màu xông , tay lăm lăm chai thuỷ tinh và gậy gộc nhằm tủ kính mà đập phá. Khách đang xem trang sức và nhân viên tư vấn đều kinh hoàng hét lên.
"Các gì !" Một nhân viên lớn tiếng hỏi đó một tên đẩy ngã xuống đất.
"Có con đĩ Vu Tinh Tinh ở đây ?"
"Dám cắm sừng ông mày! Mẹ nó đập hết cho tao!"
…
Tô Trầm Ngư che chở bà Phó nép góc. Đám thanh niên vẫn tiếp tục phá phách. Cô định đưa bà Phó rời khỏi cửa hàng nhưng kịp thì một tên mặt mũi bặm trợn vác gậy bóng chày xông về phía họ.
Mặt bà Phó tái mét.
Người già chịu kích động mạnh.
Đi dạo bừa một cửa hàng trang sức thôi cũng gặp vụ "trả thù" trời ơi đất hỡi như , hôm nay là ngày gì !
Tô Trầm Ngư nhập vai Nhĩ Khang xoè tay* trong một giây, kéo bà Phó lưng: "Bác cứ đây đợi cháu."
(*vui lòng search google meme Nhĩ Khang xoè tay là ngay nó thế nào)
"Này trai tóc vàng ơi, khi đập đồ nên xem xung quanh nhỉ?"
Nói đến tiếng " trai", cô tay ngay. Đến khi chữ "nhỉ" dứt là cây gậy bóng chày trong tay tên tóc vàng đổi chủ, quỳ rạp sàn.
Mặt ngơ ngác, hiểu chuyện gì xảy .
Tiếng đập phá ầm ĩ trong cửa hàng bỗng im bặt, ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Tô Trầm Ngư một chân đạp lên gã đầu vàng đang ngơ ngác sấp, tay cầm gậy bóng chày, khom lưng đối diện gã.
"Ơ kìa, lạ thật đấy, chân chạy đến lưng thế ?" Cô ngạc nhiên thốt lên, chậm rãi nhấc chân khỏi lưng gã.
________________
Lời tác giả:
Bà Phó: 0.0