NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 122

Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:48:30
Lượt xem: 175

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 122: Bước thảo mai thứ 122: Ngoại truyện 3

 

Có màn đệm , mớ hỗn loạn trong tiệm xem như tạm thời dừng . Tên lưu manh cầm đầu thấy đàn em vô cớ đánh lăn đất thì lập tức hằm hè hô hào đám lâu la còn hùng hổ xông về phía Tô Trầm Ngư.

 

tiếng động đám gây lúc nãy đến tai đội bảo vệ của trung tâm thương mại. Hai vội vã chạy tới hiện trường, chạy gọi bộ đàm kêu thêm .

 

Cùng lúc đó, đám đông hóng chuyện cũng yên. Thấy lúc cần kíp, một cô gái dám đánh với đám côn đồ và giờ chúng định lên hội đồng cô, cánh đàn ông mặt ở đó còn khoanh tay nữa. Thế là, họ hợp tác với đội bảo vệ, bao vây lũ côn đồ.

 

Bọn chúng tuy lăm lăm gậy gộc trong tay và trông vẻ hung hãn, nhưng sức mà địch cả đoàn . Chẳng mấy chốc, chúng ấn xuống đất.

 

hô lớn báo cảnh sát, cảnh cáo chúng ngoan ngoãn im.

 

Lúc , quản lý cửa hàng mới dám ló mặt , run rẩy chỉ tên cầm đầu mà mắng té tát. Nhân lúc hỗn loạn, Tô Trầm Ngư đỡ bà Phó tránh khỏi mớ bừa bộn sàn và rời khỏi cửa hàng trang sức.

 

"Bác, bác chứ ạ?" Thấy sắc mặt bà Phó vẫn còn tái mét, Tô Trầm Ngư ân cần hỏi han.

 

Bà Phó lúc tim vẫn còn đập thình thịch, thở đều: "Bác . Tiểu Ngư Nhi , con..."

 

Bà định hỏi "Con thương ?" nhưng nhớ màn , bà nuốt lời trong.

 

Tô Trầm Ngư lập tức đầu nảy , thầm nghĩ: Nhìn bà Phó thế … thôi xong phim. Hình tượng ngoan hiền của trong mắt bà Phó e là sụp đổ .

 

Ai ngờ giây tiếp theo, bà Phó nắm lấy tay cô: "Thằng nhãi đó vũ khí trong tay, gặp tình huống tương tự con nhất định cẩn thận một chút, tránh thì tránh. Lỡ gậy nó phang thì đau lắm. Mà chúng nó đông thế , may hôm nay là ở trong trung tâm thương mại..."

 

Đối với màn phản kích lưu loát của Tô Trầm Ngư, khi kinh hãi qua thì trong lòng bà Phó chỉ còn xót xa. Nghĩ cũng chắc chắn là con bé sống một nên chịu ít ấm ức, ép luyện bản lĩnh .

 

Tô Trầm Ngư:???

 

Đối diện với ánh mắt lo lắng ấm áp của bà Phó, cô im lặng hai giây, nuốt những lời đang định và ngoan ngoãn gật đầu tiếp thu dạy bảo.

 

"Chị ơi, chị ngầu quá !" Bỗng một giọng vang lên, là mấy cặp đôi trẻ, chắc là hẹn cùng chơi. Mấy cô gái tay cầm sữa, Tô Trầm Ngư với ánh mắt sùng bái.

 

" đó đúng đó, tụi em còn kịp rõ, chị hạ gục tên đầu vàng ."

 

"Chị học Taekwondo võ gì hả? Ngầu quá trời!"

 

"Chị ơi, cho em xin kết bạn WeChat ạ?" Một cô bé lay lay cánh tay trai bên cạnh. Ánh mắt chạm Tô Trầm Ngư bối rối vội vàng né tránh, lát lấy hết can đảm nữa. Rõ ràng là cô bé giúp xin WeChat của Tô Trầm Ngư.

 

Một cô gái khác thì dán mắt đôi mắt lộ ngoài lớp khẩu trang của Tô Trầm Ngư, trông vẻ do dự và chắc chắn. Tô Trầm Ngư nhận lúc , bèn híp mắt , liến thoắng: "Xin nha, còn việc, nhé."

 

Nói cô kéo bà Phó nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Bà Phó từng trải qua cảnh mua sắm cùng con trai mà fan nhận nên vô cùng phối hợp, bắt kịp Tô Trầm Ngư.

 

Người uyển chuyển từ chối như , chẳng lẽ còn đuổi theo để xin nick Wechat bằng ? Chàng trai thất vọng mím môi. Cô gái do dự theo bóng lưng Tô Trầm Ngư, nhịn : "Mọi thấy chị giống... Tô Trầm Ngư ?"

 

Vừa dứt lời, cả đám lập tức im lặng.

 

"Má ơi, xong… hình như giống thật!"

 

"Không thể nào, sếp Ngư thể đến thành phố nhỏ của chúng ."

 

Cô gái nhanh chóng mở album ảnh trong điện thoại tìm ảnh của Tô Trầm Ngư mà lưu dùng ngón tay che nửa khuôn mặt: "Mọi xem, đôi mắt , giống hệt chị ?"

 

Mấy đồng thanh: "!!!"

 

"Là cô , chắc chắn là cô !"

 

Đám con gái đồng loạt kích động, là Tô Trầm Ngư, Tô Trầm Ngư đó!

 

Nhìn về phía , bóng lưng Tô Trầm Ngư biến mất khỏi tầm mắt.

 

"Có đuổi theo ?"

 

"Thì sếp Ngư đến thành phố ! Nhất định đuổi theo!"

 

"Tớ thấy là thôi, sếp Ngư chắc chắn nhận ..."

 

"Nói cũng đúng ha."

 

"Tớ bảo ngay cứ thấy cái phong cách đánh gục tên tóc vàng quen quen, hóa là Tô Trầm Ngư!"

 

Mấy cô gái chụm đầu hưng phấn bàn tán, quên mất sự tồn tại của bạn trai , còn trai độc thì ngơ ngác bọn họ chuyện.

 

Nghĩa là nãy nhờ bạn xin WeChat là một nghệ sĩ nữ???

 

Mắt của cũng tệ.

 

Vui vẻ ~~

 

*

 

Tiếp đó bà Phó kéo Tô Trầm Ngư mua quần áo. Lúc , Tô Trầm Ngư cũng hiểu rõ tâm ý của bà Phó, cô từ chối, vui vẻ nhận quà. Sau khi mua xong quần áo, cô mua cho bà Phó một bộ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp. Biết ông Phó thích câu cá, mua một bộ cần câu mới.

 

Bà Phó chịu cho cô tiêu tiền.

 

"Bác tặng con quần áo mới mặc Tết, con từ chối.” Tô Trầm Ngư . “Vậy nên, quà hiếu kính con tặng hai bác, bác cũng từ chối ạ."

 

Bà Phó cãi , đành nhận. Trong lúc Tô Trầm Ngư thanh toán, bà liên tục nhắn tin cho ông Phó.

 

Lúc đó, ông Phó đang câu cá với bạn. Vừa thấy tin nhắn, ông vội vàng thu cần, xách theo chiến lợi phẩm hớn hở về nhà. Mấy bạn sửng sốt: "Lão Phó, còn đến giờ mà, về sớm ?"

 

Ông Phó hề hề: " , về nấu cá cho con dâu đây."

 

Bạn: "???"

 

Ủa, con dâu từ cha nội, xạo ke còn thèm nháp!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/122.html.]

*

 

Đến khi Tô Trầm Ngư về đến nhà họ Phó, bước cửa ngửi thấy mùi thơm nức mũi. Ông Phó mặc tạp dề từ bếp : "Về đấy , đợi chút nữa là ăn ngay."

 

Bà Phó bỏ túi lớn túi nhỏ cho hai thanh niên, tủm tỉm bếp phụ chồng, vui vẻ kể chuyện ở cửa hàng trang sức cho ông Phó .

 

Trên đường về, Phó Thanh Hứa kể về sự cố một nhưng và Tô Trầm Ngư đều để bụng. Phòng khách dọn dẹp xong, Phó Thanh Hứa chuyển đồ của cô phòng.

 

Tô Trầm Ngư lẽo đẽo theo , cô đóng cửa , : “Tiền bối Phó, em quà cho nè."

 

Phó Thanh Hứa đặt đồ gọn gàng chỗ, cô.

 

"Anh nhắm mắt ." Tô Trầm Ngư ngượng ngùng .

 

Ánh mắt Phó Thanh Hứa dần trở nên sâu thẳm. Trước sự chờ mong của cô, chậm rãi nhắm mắt.

 

Anh rõ tiếng tim đập khẽ khàng của bắt đầu mất kiểm soát mà tăng tốc.

 

khả năng tự chủ của xưa nay vốn hơn , mặc kệ nội tâm dậy sóng thế nào, mặt vẫn bình tĩnh như mặt hồ một gợn sóng.

 

Một lát , thấy Tô Trầm Ngư : "Được , mở mắt ."

 

Phó Thanh Hứa khựng hai giây mở mắt. Cô gái nhỏ mặt đang cầm một chiếc hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ hàng hiệu đắt tiền.

 

Mắt thoáng qua một tia thất vọng nhạt nhòa khó phát hiện.

 

Anh tưởng cô sẽ...

 

Ý nghĩ khiến Phó Thanh Hứa bất giác dám thẳng cô.

 

"Anh thích ?" Tô Trầm Ngư nhận sự biến hoá cảm xúc của , vui vẻ : "Em cố ý chọn cái đó, xem màu sắc , xem mặt đồng hồ , hợp với khí chất của nhất luôn."

 

Phó Thanh Hứa im lặng thở dài trong lòng, lấy đồng hồ khỏi hộp.

 

Việc tặng đồng hồ là một quyết định bột phát của Tô Trầm Ngư. Sau khi mua quà cho ông bà Phó ở trung tâm thương mại, cô chợt nhận từng tặng gì cho Phó Thanh Hứa.

 

Bỏ qua những chuyện khác, chỉ tính ăn ngủ ở nhà , còn chăm sóc mà biếu xén gì thì thật phép. nảy ý định tặng quà, cô nên tặng gì cho . Thư Hầu cả đời kỷ luật bản nghiêm khắc, sở thích gì. Phó Thanh Hứa thì thích giải đố… cơ mà cô thể mua một tuyển tập đề siêu khó cho .

 

lúc thấy một cửa hàng đồng hồ, cô chợt nhớ đến chiếc đồng hồ Phó Thanh Hứa đeo, dây của nó trầy xước khá nhiều.

 

"Anh thích lắm." Phó Thanh Hứa , tháo chiếc đồng hồ cũ cổ tay trái và chuẩn chiếc mới.

 

"Để em giúp ." Tô Trầm Ngư vội vàng nắm lấy tay .

 

Phó Thanh Hứa đưa đồng hồ cho cô, cô nghiêm túc đeo nó lên tay . Đầu ngón tay lạnh chạm da mang theo một chút tê dại mơ hồ. Mãi đến khi tay cô rút về , cảm giác khác lạ vẫn còn vương vấn da, tan biến.

 

"Xong." Tô Trầm Ngư nâng tay lên, càng ngắm càng thấy ưng ý. Đồng hồ xứng với mỹ nhân, đúng là phối hợp tuyệt vời. "Hợp với lắm luôn, mắt của em quả là gu."

 

Phó Thanh Hứa chằm chằm khuôn miệng đang của cô, gì.

 

Tô Trầm Ngư ngước mắt, bất ngờ rơi ánh mắt sâu thẳm của , cô ngẩn .

 

Ánh mắt như mang theo lực hút thần kỳ nào đó. Vốn dĩ cô chỉ tặng đồng hồ cho Phó mỹ nhân đeo nó cho , chỉ thế mà thôi. giờ phút , lạc trong ánh mắt , cô cho rằng đang sắc dụ dỗ.

 

"..."

 

Cô nhón chân, nhanh chóng chạm môi một cái lùi , rạng rỡ: "Đây là quà tặng kèm nha."

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

định mở cửa . Lạ ghê, mặt cô nóng bừng rõ lý do.

 

Tay chạm then cửa, vai cô một lực kéo giật cả cơ thể kéo ngược trở về.

 

Cô đ.â.m lòng Phó Thanh Hứa.

 

Giây tiếp theo, mắt cô tối sầm , nhiệt độ nóng bỏng cướp thở của cô.

 

ép sát ván cửa, hình cao lớn của bao trùm lấy cô, bầu khí trở nên mập mờ hơn bao giờ hết. Tô Trầm Ngư gần như giam cầm trong sức mạnh của Phó Thanh Hứa. Cô thể nhúc nhích, nhưng đôi tay vẫn còn tự do, ngứa ngáy nghịch ngợm. khi tay cô sắp sửa giở trò nghịch ngợm thì bàn tay to lớn của Phó Thanh Hứa nhanh chóng bắt lấy chúng.

 

Động tác của áp bức dè dặt dịu dàng, cho Tô Trầm Ngư bất kỳ cơ hội nào để trốn – dù cô cũng định trốn.

 

Anh khiến cô cảm thấy như một vật báu dễ vỡ quý giá nhất trần đời trong lòng bàn tay .

 

...

 

"Tiểu Ngư Nhi, Tiểu Hứa, hai đứa thu dọn xong , mau ăn cơm nào." Giọng bà Phó vọng qua cánh cửa, rõ mồn một. Bà đang ngay cửa phòng ngủ cho khách.

 

Tô Trầm Ngư bỗng giật tỉnh táo . Đôi mắt trong veo sáng ngời phủ một tầng nước m.ô.n.g lung đầy mơ màng, cô .

 

Phó Thanh Hứa chậm rãi rời khỏi môi cô.

 

Hô hấp của cả hai đều rối loạn. Anh đôi môi ửng hồng sưng mặt cô, ánh mắt sâu thẳm nóng rực. Lát , bàn tay đang kiềm chế năm ngón tay cô buông , nhẹ nhàng ấp quanh khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô.

 

Bà Phó chỉ gọi một câu tiếng bước chân xa dần, chắc là xuống.

 

Hai im lặng , ai lên tiếng.

 

Vài giây , Phó Thanh Hứa khàn giọng hỏi: "Em đói ?"

 

Cô chớp chớp đôi mắt ướt át, giọng mềm mại quyến rũ: "Ý là đói miệng miệng ạ?"

 

Phó Thanh Hứa câm nín: “…”

 

"Miệng nào… em cũng đói cả." Cô thêm.

 

Ánh mắt Phó Thanh Hứa càng sâu thêm.

 

Tô Trầm Ngư nũng nịu: “Tiền bối Phó ơi, thể cho em ăn no ?"

Loading...