NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 41.2

Cập nhật lúc: 2025-07-05 16:54:12
Lượt xem: 301

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một âm thanh chói tai vang lên.

 

"..."

 

Cạn lời, tưởng cô thổi thật chứ. Vừa nãy diễn cũng giống lắm. Không ít thầm bĩu môi.

 

ngay giây tiếp theo, giai điệu du dương cất lên.

 

Tiếng sáo trong trẻo, làn điệu dịu dàng êm ái lướt qua tai như tiếng suối róc rách chảy qua đá xanh, bình yên và ấm áp lạ thường.

 

Bốn phía im phăng phắc, ngay cả nhân viên điều khiển máy thổi gió cũng bất giác giảm tốc độ xuống mức thấp nhất để ảnh hưởng đến tiếng sáo.

 

Họ ngờ Tô Trầm Ngư thực sự thổi sáo, hơn nữa còn thổi đến thế.

 

Đến đoạn cao trào, tiếng sáo đột ngột im bặt, khiến những đang đến si mê như bừng tỉnh. Giám đốc Lưu buột miệng thốt : "Sao thổi tiếp?"

 

Tô Trầm Ngư lúng túng vô tội đáp: "… Quên bài."

 

Thật sự là cô nhiều năm thổi sáo, những quên cách thổi mà vẫn còn nhớ nửa đầu bài hát là quá .

 

Nói thì, cô học thổi sáo là khi cung.

 

Sau khi cung, tên Hoàng đế chó má thích đàn, các phi tần ai nấy đều sức học đàn. Cô nghĩ bụng thế là tài thổi sáo của một hai , phen nổi bật .

 

May mà cô phô diễn.

 

Tên Hoàng đế khốn nạn ghét tiếng sáo, lệnh cấm tiệt trong cung, ai mà dám lén lút thổi sáo thì coi như xong đời.

 

Nghe là vì hồi bé tiếng sáo cho khiếp vía nên mới sinh ác cảm với nó. Tô Trầm Ngư đành chịu, từ bỏ ý định thổi sáo. Về cô học đàn cũng chỉ vì lợi dụng tiếng đàn để bệnh tình của tên Hoàng đế chó má thêm nặng mà thôi.

 

Nói trắng là cô học đàn để lấy lòng mà là để g.i.ế.c .

 

Bao nhiêu năm đụng đến sáo, cô suýt nữa quên mất thổi sáo. Hồi còn lưu lạc đầu đường xó chợ, cô từng kiếm chút bạc lẻ nhờ nó đấy chứ.

 

thì cũng lâu lắm thổi, thấy lạ lẫm ghê.

 

"Không .” Giám đốc Lưu đầu tiên vỗ tay nhiệt tình đến thế. "Cô thổi sáo lắm. Không bài hả? Không , sẽ cho chuẩn bài cho cô."

 

... Khoan , hình như đang quảng cáo dầu gội đầu cơ mà?

 

Đạo diễn linh cảm thấy điềm chẳng lành, quả nhiên thấy giám đốc Lưu với : " sửa ý tưởng, đổi bối cảnh thành phong cách cổ trang, thấy thế nào?"

 

"Không! Được!" Đạo diễn vô cùng kiên quyết. "Vừa nãy ông đòi cô thổi sáo đành, giờ còn đòi sửa cả bối cảnh? Thế thì tất cả thứ từ đầu, ông định bắt công hôm nay đổ sông đổ bể ? Lão Lưu, đây là công việc, chỗ để ông gì thì . Chuyện khác nhường ông hết, riêng cái thì ."

 

"Nếu ông cứ khăng khăng theo ý thì khỏi chụp gì hết nữa!"

 

Đối với đám nhân viên phía thì đạo diễn giám đốc Lưu đều là bố đời cả. Hai vị bố đời cãi ỏm tỏi thế , ai nấy nín thở dám hé răng. Tô Trầm Ngư coi như thấy gì, lẳng lặng ngắm nghía cây sáo trúc.

 

Bao năm cầm nó, giờ phút cầm tay, cô cảm giác như tìm một thứ gì đó mất, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

 

Trong lúc cô còn đang mải mê ngắm sáo thì bên Giám đốc Lưu và đạo diễn cũng tranh cãi xong xuôi. Giám đốc Lưu nhượng bộ.

 

Ý của đạo diễn là, nếu ông Tô Trầm Ngư thực hiện cái cảnh mà ông tưởng tượng thì tự tìm một cái quảng cáo khác phù hợp mà cho cô , đừng đến phá lanh tanh bành cái .

 

Giám đốc Lưu hậm hực, gì.

 

Tô Trầm Ngư giơ cây sáo trúc lên, ngây thơ hỏi: "Vậy... em còn thổi nữa ạ? Đoạn của bài, em nhớ ."

 

Giám đốc Lưu , sắc mặt càng khó đăm đăm.

 

Đạo diễn xua tay: "Không cần, cần, cứ như ."

 

Vốn dĩ chỉ cần nhiều nhất là hai tiếng là thể xong, ai ngờ kéo dài cả ngày, nghiêm trọng vượt quá thời gian dự kiến. Tô Trầm Ngư phòng hóa trang quần áo, Cảnh Điềm thấy sắc mặt giám đốc Lưu , nghĩ ngợi một lát, lo đại gia sẽ trút giận lên bà cô tổ nhà nên bèn lân la đến gần, chuẩn dò la tình hình.

 

Không ngờ xích gần, vẻ âm u mặt iám đốc Lưu biến mất còn dấu vết, đó là nụ niềm nở thiện thường thấy.

 

"Giám đốc Lưu, màn thể hiện hôm nay của Trầm Ngư nhà chúng ..."

 

Anh kịp dứt lời, Giám đốc Lưu ha hả : "Cái cô Trầm Ngư của các , tiềm năng, là một cô bé vô cùng ưu tú, hổ với cái tên."

 

Cảnh Điền thơm lây, ưỡn n.g.ự.c tự hào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/41-2.html.]

"Tốt tính, lễ phép, lời." Giám đốc Lưu khen ngớt. "Quan trọng là tài."

 

" chỉ bảo cô cho vẻ thôi, ai ngờ cô thật sự thổi sáo, mà thổi phết đấy chứ. Cậu đúng là nhặt bảo bối ."

 

Cảnh Điền , trong lòng mát rượi. Anh giám đốc Lưu nổi tiếng khó chiều, Tô Trầm Ngư chỉ là một đứa vô danh tiểu , nếu thật sự thích thì ông thể khen ngợi nhiều đến .

 

Anh khiêm tốn nhưng giấu vẻ tự hào: "Trầm Ngư nhà đúng là nhiều thứ thật."

 

Giám đốc Lưu chuyển chủ đề: "Vừa ! Bên đang một bộ phim truyền hình mấy đoạn nhạc đệm cần tiếng sáo. Cậu xem Tô Trầm Ngư hứng thú thử ."

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Giám đốc Lưu đương nhiên thể tìm thổi sáo chuyên nghiệp nhưng thương nhân ai chẳng tính toán.

 

Mấy thổi sáo chuyên nghiệp đắt đỏ lắm chứ. Tô Trầm Ngư hiện tại còn tiếng tăm gì, phát hiện cô thổi sáo, hơn nữa thổi cũng tệ thì dùng liền chứ, lúc giá của cô rẻ rề . Sau nổi tiếng , dùng giá rẻ mời đến nữa thì tuyệt đối cửa .

 

Hơn nữa đây là ông trao cơ hội xuấn hiện công chúng cho Tô Trầm Ngư, chừng còn thể xài chùa chứ.

 

Đây là cơ hội, Cảnh Điền đương nhiên sẽ bỏ qua, vội vàng : " hỏi ý kiến Trầm Ngư ngay."

 

Cảnh Điền lập tức chạy phòng hóa trang, thấy Mạc Nhị lưng Tô Trầm Ngư, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho cô giảm bớt mệt mỏi. Tuy là đại thái giám nhưng thế cũng thiết quá đấy!

 

Đào Đào chịu thua kém, xổm bên chân Tô Trầm Ngư, bóp chân cho cô.

 

Cảnh Điền: "..."

 

Cảnh Điền vẫy tay với Mạc Nhị, bảo tránh . Mạc Nhị liếc một cái, lời ngay. Anh đang chấp hành nhiệm vụ xoa bóp vai cho Tô Trầm Ngư do hệ thống giao, tuy đóng vai trợ lý vì đường sinh mệnh nhưng thực lòng hứng thú hầu hạ ai cả, Cảnh Điền bảo lui chẳng ý quá.

 

Cô nhóc đúng là dám thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của .

 

Không hiểu vì , trong lòng Mạc Nhị chút buồn chút tức giận.

 

Tổng hợp , thành một cảm xúc dở dở .

 

Cảnh Điền nhanh chóng kể ý của Giám đốc Lưu.

 

Tô Trầm Ngư xong, hỏi: "Tiền thì ? Nhiều ?"

 

Cảnh Điền ôm ngực: "... Lúc cần nhắc đến tiền! Đây là cơ hội!"

 

Mạc Nhị nhướng mày, giọng điệu thản nhiên: "Sao nhắc đến tiền? Nếu Trầm Ngư nhận việc, vất vả thu âm thì lương của cô một xu cũng thiếu. Hơn nữa, giá cả thể thấp ."

 

Cảnh Điền: "???" Liên quan gì đến mà xía mồm!

 

Tô Trầm Ngư Mạc Nhị với đôi mắt sáng rỡ, thầm nghĩ: hiểu ý bổn cung, đại thái giám hai thì ai một!

 

Nhận thấy ánh mắt của Tô Trầm Ngư, Mạc Nhị khẽ mỉm , đôi môi nhợt nhạt chút sắc hồng. Anh với Cảnh Điền: "Vậy thế , chuyện với giám đốc Lưu."

 

"Được, , ." Tô Trầm Ngư gật đầu lia lịa. "Cố lên nhé tiểu Mạc... Nhị!"

 

Suýt chút nữa buột miệng gọi ‘Tiểu Mạc Tử’.

 

Đợi đến khi Mạc Nhị mở cửa ngoài, Cảnh Điền mới ngớ nhận – thằng trợ lý mới đến chỉ cướp mất công việc trợ lý của Đào Đào mà giờ còn cướp luôn công việc đại diện của ???

 

Đào Đào gục đầu lên đùi Tô Trầm Ngư, liếc Cảnh Điền một cái, ánh mắt ‘cùng là kẻ lưu lạc chân trời góc bể’ đầy đồng cảm.

 

Cảnh Điền: "..." Phản hết !

 

Giám đốc Lưu đợi Cảnh Điền. Ngược , ông phát hiện tên trợ lý nam hôm nay liên tục đút đồ cho Tô Trầm Ngư khiến ông thể ghi nhớ đang tiến về phía .

 

Người đàn ông ốm yếu mặt ông đây rõ ràng động tác gì đặc biệt nhưng giờ khắc , khí chất của còn là trợ lý nhỏ chu đáo nữa.

 

Ánh mắt đó...

 

Tựa như... tựa như một con sư tử hùng mạnh sắp thức tỉnh.

 

Ánh mắt giám đốc Lưu đầy nghi ngờ, ông đối phương chậm rãi mở miệng, âm thanh khiến ông bất giác lạnh sống lưng.

 

"Giám đốc Lưu, chúng chuyện chút chứ?"

 

_______________

Lời tác giả:

 

Mạc Nhị: Bàn chuyện ăn là nghề của ~

Loading...