NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 47.1
Cập nhật lúc: 2025-07-05 17:01:45
Lượt xem: 273
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 047: Bước thảo mai thứ 47
Chuyện qua, hoạt động chụp đó diễn suôn sẻ hơn nhiều. Để tránh nhỡ ong quấy rối, nhiếp ảnh gia chụp nhoay nhoáy, chụp nhanh cho xong cần gì chỉnh sửa thêm .
Thực ảnh chụp của Tô Trầm Ngư vốn dĩ cũng cần chỉnh sửa gì cho cam.
Khổ sở lắm mới xong việc, Cảnh Điền tìm tổ sản xuất để "tính sổ". Dù Tô Trầm Ngư chỉ ong đốt vài nốt tay, xử lý thỏa, nhưng rõ ràng đây là do đối phương chuẩn chu đáo. Kể cả truy cứu thì cũng cho nhẽ.
"Lúc nãy nguy hiểm thật đấy, Trầm Ngư em nghĩ cách dùng túi ? Lỡ mà chúng nó hoảng lên, cả đám nhào mặt em thì..." Đào Đào vẫn còn sợ hãi, bội phục sự quyết đoán của Tô Trầm Ngư khỏi rùng .
Nghe loại ong mật độc, nếu đốt thì dễ lành .
Tô Trầm Ngư thầm nghĩ, ai mà đội cả ổ ong lên đầu chứ? Cô tay thì ai cái độ yêu thích của ong mật dở khiến chúng đột nhiên xâu xé mặt cô ?
Nếu như thật chắc cô biểu diễn màn tức giận xử ong mật ngay tại chỗ mất.
"Mà đám ong cũng lạ, xung quanh bao nhiêu hoa tươi, cứ nhắm mỗi đầu em mà bu, cả mấy bông hoa giả váy em nữa, cũng xông cho bằng !" Đào Đào bỗng sắc mặt đổi, chị xung quanh hạ giọng. "Trầm Ngư, em xem khi nào động tay động chân vòng hoa với quần áo nên ong mới cứ nhắm em ?"
Không trách chị nghĩ theo hướng âm mưu.
Chuyện kỳ quái thật mà.
Tô Trầm Ngư: "..."
Cô véo má Đào Đào, cảm thấy bà chị Cảnh Điền dạy "hư" : "Chị nghĩ nhiều quá, chúng nó chẳng qua là thấy bổn cung xinh nên cận thôi."
Đào Đào xoa xoa má.
Nếu là khác thế chắc sẽ thầm nghĩ Tô Trầm Ngư xẩu hổnhưng Đào Đào... thấy lý do của Tô Trầm Ngư lý.
Trầm Ngư xinh như , còn mặc đồ hoa, thơm phức, chừng ong mật nhận nhầm em thành hoa thật cũng nên.
Hơn nữa, nếu xét khả năng hại Trầm Ngư thì Ngư mới hợp tác đầu với bọn họ, đối phương lý do gì để tay với Trầm Ngư. Trầm Ngư chuyện gì, điều tra việc bỉ ổi thì còn là thủ đoạn ngáng chân nữa mà là phạm pháp, bóc lịch.
Đào Đào cứ thế vô thức tìm kiếm chứng cứ để bảo vệ cho lý do Tô Trầm Ngư đưa tự thuyết phục bản tin cách giải thích của Tô Trầm Ngư.
"Nói , ong mật cũng phân biệt ai xinh ai đấy nhỉ?"
Tô Trầm Ngư hết sức hài lòng với sự giác ngộ của chị .
"Mạc Nhị ?" Trong phòng hóa trang thấy bóng dáng Mạc Nhị.
Đào Đào ngơ ngác quanh, gãi đầu bối rối lắc đầu nguầy nguậy. Chị chỉ tập trung mỗi Tô Trầm Ngư, chẳng để ý gì đến Mạc Nhị, biến mất từ lúc nào. Chị còn nhớ lúc lo lắng xử lý vết ong đốt tay Trầm Ngư thì ngay đây mà.
Tô Trầm Ngư chẳng mấy bận tâm, cô sai Đào Đào: "Chị bảo bên hậu cần tìm tổ ong ."
Đào Đào ngớ : "Hả?"
"Chắc chắn gần đây một cái tổ ong to." Chị thấy giọng ngọt ngào mềm mại của Trầm Ngư: "Tìm thì chúng bếch nó."
Đào Đào càng thêm ngạc nhiên: "Bê... bếch nó á?"
Thực tế thì, chẳng cần Đào Đào hỏi, Mạc Nhị xuất hiện.
Sắc mặt lắm, còn ho khẽ vài tiếng nhưng tâm trạng hẳn là khá vui. Nụ treo mặt trung hòa bớt vẻ tái nhợt. Anh với Tô Trầm Ngư: "Tìm một cái tổ ong siêu to, cô mau đến xem ?"
Đào Đào kinh ngạc tột độ. Vậy nãy biến mất là để tìm tổ ong?
Sao Trầm Ngư tìm tổ ong chứ?
Tô Trầm Ngư cũng chút bất ngờ, càng cảm thấy Mạc Nhị thích hợp với chức vị đại thái giám. Cô nhớ đến đại thái giám và đại cung nữ đắc lực của trong cung đây, thường cô chẳng cần gì họ ngầm hiểu ý và việc đấy, giúp cô bớt nhiều việc.
Chẳng cần cô chủ động , Mạc Nhị những việc cô .
"Tốt lắm, thôi!" Cô hài lòng liếc Mạc Nhị một cái, Mạc Nhị mỉm đáp .
" mà..." Đào Đào cuống quýt dậm chân "Trầm Ngư, tay em mới ong đốt xong, nữa, nhỡ..."
Mạc Nhị đột ngột đầu chị, Đào Đào ánh mắt liếc trúng, chẳng hiểu câu đang định tiếp nghẹn ứ trong cổ họng, đờ dám thêm một lời nào, chỉ trơ mắt Trầm Ngư và Mạc Nhị rời .
Tại sợ hãi chỉ vì cái liếc mắt của Mạc Nhị ? Đào Đào nghĩ.
Chị ngây tại chỗ, tự hỏi vài giây, tìm nguyên nhân nhưng thể suy luận một điều: chắc chắn theo , nhỡ con ong nào đốt Trầm Ngư thì chị còn thể bảo vệ!
*
Tổ ong một cây bạch quả cách căn biệt thự xa. Dưới gốc cây năm sáu mặc vest đen vây quanh. Chỉ cần liếc mắt một cái, Tô Trầm Ngư nhận họ là vệ sĩ của Mạc Nhị, đây cô từng thấy.
Mấy chuẩn đầy đủ trang bắt ong, nhân viên tạp chí họ đuổi hết, cho gần. Vốn dĩ, nhân viên tạp chí thấy Tô Trầm Ngư đến thì lập tức nhao nhao ngăn cản, lo sẽ xảy chuyện.
Tô Trầm Ngư giơ giơ bàn tay trái đốt, đáng thương vô cùng : " báo thù."
"..."
Mọi : Cạn lời.
Đến gần cây bạch quả, vệ sĩ lập tức lấy đồ bảo hộ đội cho Tô Trầm Ngư và Mạc Nhị. Đào Đào ngăn , thể cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/47-1.html.]
"Sếp, cô Tô, xin lùi phía một chút, cẩn thận ong đốt." Một vệ sĩ khẽ .
Tô Trầm Ngư theo một vệ sĩ khác bịt kín mít đang trèo lên cây thang tre dựa cây, tay cầm bao bố và một con d.a.o phay lớn. Khi tiếp cận tổ ong, vung cánh tay lực lưỡng, một nhát c.h.é.m phăng.
Vù vù !
Đàn ong náo loạn.
Lực tay của vệ sĩ , một nhát c.h.é.m rụng ngay, cái tổ ong to bằng quả bóng đá rơi bao bố. Khò lửa mà mang xem cần dùng đến.
Một ong mật bay khi tổ chặt, tán loạn tứ phía.
Có mấy con bay về phía Tô Trầm Ngư. Có đồ bảo hộ , cô bình tĩnh tại chỗ, vẻ cao thủ sợ gì hết, bất động như núi…
Xì xì.
Tô Trầm Ngư ngửi thấy một mùi hương khó tả, nghiêng đầu, lập tức thấy Mạc Nhị giơ tay, trong tay cầm một lọ... thuốc xịt côn trùng.
Đám ong mật hoảng hốt bay tán loạn.
Chuẩn thật là đầy đủ, thật là chuyên nghiệp. Tô Trầm Ngư nghĩ.
Vệ sĩ hái tổ ong leo xuống: "Sếp, cô Tô, tổ ong xử lý một chút mới lấy mật."
Mạc Nhị Tô Trầm Ngư.
Ánh mắt đó Tô Trầm Ngư cảm thấy, nghĩ cô sẽ đá bao bố mấy cái.
"..."
Không đám vệ sĩ xử lý thế nào, khi họ thì tổ ong biến thành mật ong thơm ngọt tinh khiến, hẳn một bình to.
Tô Trầm Ngư bình mật ong, thoải mái sung sướng.
Đêm đó cô dùng mật ong pha một ly hoa mật ong, tiện thể dùng mật ong và một thứ khác nguyên liệu chế mặt nạ dưỡng da. Hiệu quả cực kỳ , rửa mặt xong da dẻ mịn màng đến mức thể véo nước.
Vì thế cô thể chờ đợi mà mang phương pháp dưỡng nhan giới thiệu cho tất cả phái nữ quen đăng một bài lên trang cá nhân kèm luôn công thức cụ thể.
Vừa đăng lên bình luận:
[Thẩm Tâm Tâm: Tiểu Ngư Nhi, thật sự như em hả?]
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
[Cá Bé Nuốt Cá Lớn trả lời Thẩm Tâm Tâm: Không thì chị cứ đến đánh em .]
Một lát :
[Bạch Hàm Yên: Để chị cũng thử xem.]
[Bạch Hàm Yên: Nhất định là mật ong hoang dã ?]
[Cá Bé Nuốt Cá Lớn trả lời Bạch Hàm Yên: Hoang dã là nhất, thì mật ong thường cũng nha ~]
Lại một lát :
[Chu Diệc An: Tiểu Trầm Ngư, dạo em hóa thành đại sư dưỡng da ?]
[Chu Vấn Sâm: Hai ngày nay thức đêm nổi mụn tùm lum, cách trị mụn ?]
[Lâm Túc Thiên: (icon hừ hừ)]
[Tông Văn Tấn: Ngầu đét!]
......
Lại một lát :
[Mẫn Chó Điên: Tô Trầm Ngư! Nghe máy cho !!!]
Nghe điện thoại, Tô Trầm Ngư mới sực nhớ , mỗi Mẫn Tích Chu gọi điện cô đều cúp máy. Hơn nửa tháng trôi qua, cái nhà ma của cô giờ ?
Rời khỏi trang cá nhân Wechat, Tô Trầm Ngư kéo xuống tìm avatar của Dương Thạc. Khung thoại đánh dấu chấm đỏ báo tin nhắn . Dạo bận nên cô dặn Dương Thạc nếu gì quan trọng thì đừng phiền.
Có hơn hai chục tin nhắn mới. Cô bấm xem, đại ý là nhờ sự hỗ trợ của đội ngũ bên khu vui chơi nước của Mẫn Hành, nhà ma thành quá nửa, dự kiến tháng thể khai trương.
Kèm theo đó là mười mấy tấm ảnh chụp bản thiết kế quy hoạch bên trong nhà ma.
Nhìn cũng gì phết, chỉ xem ảnh thôi thấy cảm giác ghê rợn .
Tô Trầm Ngư trả lời lệ một câu: "Vất vả cho ".
Ai dè Dương Thạc trả lời ngay lập tức, đầu tiên là khách sáo vài câu, đó... đòi tiền.
Tô Trầm Ngư: "..."
Tiêu hết một trăm vạn á?!