NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 48.2

Cập nhật lúc: 2025-07-05 17:03:46
Lượt xem: 282

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khuôn mặt phủ đầy râu, khó mà thấy rõ biểu cảm nhưng đuôi lông mày khẽ nhướn lên. Anh nhận thấy ý chí chiến đấu thoáng qua trong mắt Tô Trầm Ngư.

 

Chỉ loé lên trong một cái chớp mắt.

 

Thú vị đấy.

 

Việc đề nghị đánh cờ cũng là do ảnh hưởng từ tiếng đàn, bốc đồng thật.  Đến tầm đẳng cấp như , trừ mấy bạn cờ lâu năm, thật sự khó tìm đối thủ xứng đôi.

 

Tô Trầm Ngư mang đến cho cảm giác kỳ phùng địch thủ lâu gặp – dù họ còn bắt đầu.

 

Ván cờ chính thức bắt đầu.

 

Để tỏ lịch thiệp, Bách Hoài Chi nhường Tô Trầm Ngư .

 

Những khác vây quanh hai , lẽ họ chơi nhưng bố cục bàn cờ cũng thể đoán đại khái.

 

Trong lúc họ đánh cờ, Vương Cửu Phát dìu về phòng nghỉ. Ông ngã thêm hai đau điếng. Đến khi trợ lý của ông đến báo cáo, thấy dáng vẻ bầm dập của sếp nhà , trợ lý ́ hỏa.

 

Trợ lý dám hỏi nhiều, tin mang về cũng tin .

 

Trong thời gian Vương Cửu Phát đánh, camera giám sát ghi hình ảnh đàn ông nào bước nhà vệ sinh.

 

"Không thể nào?" Vương Cửu Phát ôm chặt cái mũi đang rỉ máu, tin .

 

Trợ lý tái mét mặt: "Theo như lời ngài kể, khả năng tay nhất chính là cái đàn ông đỡ ngài dậy ở bồn rửa tay."

 

Vương Cửu Phát: "..."

 

"Hắn ?"

 

Trợ lý: "... Đi ạ."

 

Vương Cửu Phát thở hồng hộc, cố gắng nhớ mặt , một khuôn mặt chữ điền hết sức bình thường, tầm ba mươi tuổi. Ông chắc chắn từng gặp cái bản mặt , kẻ đó thù oán gì với chứ?

 

Hơn nữa... nếu thật là đánh, đánh xong chạy mà còn đỡ dậy ?

 

Đầu Vương Cửu Phát ong ong, trợ lý sắc mặt ông , dè dặt hỏi: "Hay là... báo cảnh sát?"

 

"Báo cái rắm!" Vương Cửu Phát nổi giận, nghĩ đến việc ngậm bồ hòn ngọt, càng tức. Ông sai trợ lý tiếp tục điều tra, tóm bằng .

 

Trùng hợp , camera giám sát ghi hình ảnh đàn ông đó, căn bản tìm thấy nổi!

 

"..." Vương Cửu Phát tức đến nghẹn họng, giận quá hóa ngất.

 

*

 

Trong phòng VIP im phăng phắc, Tô Trầm Ngư và Bách Hoài Chi đối diện bàn cờ. Các quân cờ vây hơn nửa bàn, họ đánh hơn một tiếng đồng hồ. Lúc đầu còn nghĩ sẽ đánh nhanh thôi, nhiều nhất nửa tiếng là xong.

 

Ai ngờ đến giờ vẫn xong!

 

sốt ruột giục mau kết thúc , kệ xác hai đấu đá lợi hại cỡ nào, họ xem nãy giờ mệt rã rời .

 

Bách Hoài Chi vẫn hề lay chuyển, động thì Tô Trầm Ngư dĩ nhiên cũng nhúc nhích.

 

Mọi lẽ quá hiểu tính Bách Hoài Chi, ai thúc giục nữa mà bắt đầu gạ sang Tô Trầm Ngư, kêu cô thể đánh lâu như coi như là thắng . Phát hiện cũng vô dụng trong khi càng lúc càng khuya, lớn tuổi chịu nổi, vài vị bỏ về , chỉ để một câu "Có kết quả thì báo qua WeChat".

 

Lúc , trong phòng VIP ngoài hai đang đánh cờ còn Bạc Lương Hòa và giám đốc Sở - hứa sẽ cho Tô Trầm Ngư đại diện nếu cô thắng Bách Hoài Chi.

 

Giám đốc Sở kéo ghế xuống, hai đang đấu trí phía , lắc đầu : "Kể cả Tô Trầm Ngư thắng , vẫn sẽ cho cô hợp đồng đại diện ."

 

Bạc Lương Hòa nhấp một ngụm nước: "Giám đốc Sở, đến phút cuối, ông thể chắc chắn cô thắng?"

 

"Tuy chơi cờ vây nhưng quân trắng sắp vây c.h.ế.t ." Giám đốc Sở liếc , thầm nghĩ: đó là của thì đương nhiên bênh bất chấp .

 

" nghĩ , ông ánh mắt của đạo diễn Bách ." Bạc Lương Hòa hiệu, giọng điệu thản nhiên tự đắc.

 

Giám đốc Sở dõi theo. Nhìn thế trận bàn cờ mắt, quân đen rõ ràng chiếm ưu thế tuyệt đối, gần như vây chặt quân trắng đến nghẹt thở. Thế nhưng, Bách Hoài Chi nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén, hề chút vui sướng nhẹ nhàng của sắp thắng.

 

Anh dường như đang mắc kẹt trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan.

 

Ngược , Tô Trầm Ngư đối diện vô cùng tĩnh lặng, mặt lộ chút biểu cảm nào, thần thái vô cùng thả lỏng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/48-2.html.]

 

nghiêm túc nhưng cũng bình thản.

 

Dù cho bản dường như còn đường , cô vẫn cứ hề hoảng hốt.

 

Giám đốc Sở quan sát hồi lâu, thu hồi ánh mắt, cảm thán từ tận đáy lòng: "Chỉ riêng cái thái độ thôi ai sánh bằng ."

 

Người từng trải hơn nửa đời e rằng cũng điềm nhiên như cô.

 

"Giám đốc Sở coi trọng như ?" Nói Bạc Lương Hòa vui thì là dối.

 

Người chọn các cây đa cây đề tán thưởng, việc chỉ lên sự ưu tú của Tô Trầm Ngư mà còn mang ý nghĩa con mắt của tinh đời hơn bọn họ một bậc, trúng Tô Trầm Ngư từ sớm.

 

"Không coi trọng .” Ông , để lộ những nếp nhăn nơi khóe mắt. "Cô nhóc còn nhỏ, con cái nhà ai mà dạy con giỏi thế..."

 

Lời còn dứt, Bạc Lương Hòa lạnh một tiếng.

 

Giám đốc Sở: "?"

 

Bạc Lương Hòa dửng dưng đáp: "Sự ưu tú của cô chẳng liên quan gì đến nhà."

 

Giám đốc Sở ý thêm gì nữa.

 

Rốt cuộc, Bách Hoài Chi cũng hạ xuống quân cờ mà chần chừ lâu. Vừa xong, thấy ngay Tô Trầm Ngư mỉm , đôi mắt cong cong như vầng trăng non. Cô nũng nịu : "Đạo diễn Bách, đang nhường ?"

 

Bách Hoài Chi: "?"

 

"Anh nước thắng đấy nhé.” Tô Trầm Ngư .

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Bách Hoài Chi buột miệng : "Không thể nào."

 

Trên bàn cờ, chặn hết đường lui của cô, cô còn đường nào để nữa.

 

"Câu đó đáng lẽ mới đúng.” Bách Hoài Chi .

 

Tô Trầm Ngư nâng ngón tay thon nhỏ xoa xoa huyệt Thái Dương đang nhưng nhức. Lâu lắm động não nhiều như , thật sự đau đầu nha.

 

"Nè.” Cô đặt quân trắng lên một vị trí mà Bách Hoài Chi thể nào ngờ tới. "Anh xem, còn đường nào ?"

 

Bách Hoài Chi sững sờ, ánh mắt dán chặt bàn cờ, lâu gì.

 

"Ván cờ như chiến tranh. Trong cuộc chiến, dù quân địch lợi thế, dù quân đang ở tử cục, nhưng chỉ cần một cơ hội nháy mắt là lập tức thể lật ngược thế cờ... Ván cờ cũng , chỉ cần đủ kiên nhẫn thì lối c.h.ế.t cũng thể tìm một đường sống. Đạo diễn Bách, thứ khác chứ kiên nhẫn thì thừa.” Tô Trầm Ngư chậm rãi .

 

Bách Hoài Chi dời ánh mắt khỏi ván cờ, sang Tô Trầm Ngư, ánh mắt lóe lên, thở hắt một thật dài.

 

"Rất .” Anh gật đầu. "Cô thắng ."

 

Khóe môi Tô Trầm Ngư cong lên. Cuối cùng cũng xong, m.ô.n.g cô tê rần cả .

 

Đây là đầu tiên cô đánh cờ lâu đến .

 

Ngày xưa đánh cờ với tên Hoàng đế chó má , cô chỉ cầm cự nhiều nhất một giờ là thua sạch. Càng đánh càng thua, càng thua càng đánh. Cơ mà, ban đầu chỉ ráng nửa nén hương, cuối cùng cũng thể kiên trì nửa canh giờ.

 

Lần đấu cờ với Hàn Văn Thanh, thắng liền hai ván cô mới chợt nhận : sở dĩ cảm thấy chơi cờ dở tệ là vì đối thủ của cô là tên khốn Hoàng đế .

 

Đổi sang đối thủ khác thì cô hẳn là cũng đến nỗi nào.

 

Lần , ván cờ đánh với Bách Hoài Chi chứng minh phỏng đoán của cô là đúng.

 

"Xuất sắc!" Giám đốc Sở phắt dậy, vỗ tay rầm rầm.

 

Tô Trầm Ngư khúc khích ông . Vẻ ngoài béo hiền hòa của ông trong mắt cô giờ còn là hình nữa mà là một đồng tiền vàng .

 

Giám đốc Sở: "..." Sao tự dưng thấy sống lưng lạnh toát thế ?

 

Tô Trầm Ngư định khách sáo vài câu với Bách Hoài Chi lên vận động gân cốt. Ai dè vị đạo diễn râu ria xuề xoà cô với ánh mắt sáng quắc, trầm giọng : "Thêm một ván nữa!"

 

Mặt Tô Trầm Ngư tối sầm : "..."

 

Thêm cái đầu nhà ngươi! Đâu mỹ nhân gì cho cam.

 

Bộ bổn cung là Thần Khí để nhà ngươi luyện cấp hả?

Loading...