NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 58.2
Cập nhật lúc: 2025-07-05 17:20:28
Lượt xem: 239
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong đầu Tô Trầm Ngư, Loa đang gào thét điên cuồng: [Nương nương, bình tĩnh!]
Cô chậm rãi hạ dao, mái tóc dài xõa xuống che khuất mặt, ai thấy rõ biểu cảm của cô. Vài giây , cô đặt d.a.o xuống đất, vén tóc lên để lộ vẻ mặt hờn dỗi đáng yêu:
"Tiền bối Lâm, ác quá đấy. Anh phiền khác ngủ là tổn thọ hả!"
Cánh tay Lâm Túc Thiên nổi đầy gai ốc, cảm thấy Tô Trầm Ngư bây giờ e là xiên c.h.ế.t luôn, càng chuyện dịu dàng thì càng chứng tỏ đấm.
Cơ mà nghĩ đến việc thể trị Tô Trầm Ngư là Lâm Túc Thiên thấy vô cùng khoái trá.
lúc , Tô Trầm Ngư nghiêng đầu , còn tặng kèm một nụ ngọt ngào. Lâm Túc Thiên sởn tóc gáy, cứ linh cảm Tô Trầm Ngư đột nhiên nổi điên xông đánh đến nơi nên vội vàng ba chân bốn cẳng chuồn êm.
"..."
Tô Trầm Ngư đóng cửa lều , dùng quần áo che kín camera đồ.
Loa vô cùng khó hiểu hỏi trong đầu cô: [Nương nương, ngài tay với Cố Vị Hi từ lúc nào ?]
Tô Trầm Ngư dùng nguyền rủa, mà Cố Vị Hi "mộng du", rõ ràng là gì đó bất thường.
[Đương nhiên là lúc đưa canh cho .]
Loa càng thêm hoang mang: [Lúc đó ngài gì khác ? Mọi uống cùng một nồi canh, khác vấn đề gì?]
Là hệ thống mà nó thấy chỉ IQ của đủ dùng.
Tô Trầm Ngư nhanh chóng quần áo, chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì khí lạnh sẽ đuổi kịp cô.
Cô cong khóe miệng, trả lời Loa.
Nhớ , để chế loại độc mà tên Hoàng đế chó má phát hiện , ngự y cũng dò , cô thử nghiệm vô . Mà mỗi hạ độc đều cẩn thận hết sức. Hạ độc tên đó tuyệt đối thể dùng chiêu đồ ăn tương khắc, ăn riêng thì bình thường trộn sinh độc. Tên khốn đó khôn thật sự, cái gì đưa miệng cũng vô cùng chú ý, thành công bằng phương pháp là điều thể.
Cho nên, để thể hạ độc thành công, cô luyện tập lâu mới thể tay kín kẽ như .
Bỏ một chút nấm gây ảo giác bát của Cố Vị Hi một cách thần quỷ gì khó khăn với cô, việc duy nhất cần cẩn trọng là đừng để camera bắt thôi.
Có thể khó bổn cung ?
...
Đang vui vẻ thì Lâm Túc Thiên phá đám, Tô Trầm Ngư thở dài khi quần áo xong. Nếu đây là ở Thiên Khải Quốc, cô cho vì hoa đỏ như !
Bổn cung dạo đúng là càng ngày càng nhân từ.
"Anh Vị Hi, chứ?" Vừa bước ngoài, đúng lúc Cố Vị Hi cũng bình tĩnh , Tô Trầm Ngư lập tức tìm cách khiến tâm trạng hơn, lon ton chạy tới.
Đối mặt với sự quan tâm của Tô Trầm Ngư, Cố Vị Hi gượng gạo kéo khóe miệng: "Không ."
"Không ngờ mộng du đấy.” Tô Trầm Ngư . “ , chuyện gì to tát cả, Vị Hi đừng canh cánh trong lòng."
"Dẫu vẫn nên chú ý chút, lúc nào cũng may mắn như hôm nay , lỡ mà..." Cô liếc xuống phía của , chân thành . “Chị Thiên Ngữ thì bây giờ."
Mặt Cố Vị Hi lập tức đen như than.
Người xem bỗng cảm thán:
[Nhìn hai họ cạnh , thật, trông xứng đôi.]
[Sao cảm giác Tô Trầm Ngư vẫn còn thích Cố Vị Hi nhỉ?]
[ cũng định , chỉ là sợ mắng thôi.]
[Đậu má, thế mà vẫn còn kẻ ship hai á? Mở to mắt mà , cái gã trai đểu họ Cố điểm nào xứng với Tô của chúng ?]
[Không , Tô Trầm Ngư chỉ đang khách sáo thôi. Sao cô thể còn thích thằng khốn ?]
[ thấy ánh mắt Cố Vị Hi Tô Trầm Ngư là tình cảm nhá, hi hi.]
……
Ăn xong quả táo bữa sáng, thu dọn đồ đạc tiếp tục lên đường. Con gà trống chỉ khi nào ở mặt Tô Trầm Ngư mới ngoan ngoãn nên cô vẫn là dắt nó.
Đi một đoạn, họ thấy một tấm bảng chỉ dẫn tổ sản xuất cắm mặt đất. Trên bảng vẽ bản đồ sơ lược địa hình đảo, khoanh tròn một điểm và ghi ba chữ "Khu vực lấy tài nguyên".
"Ý là chúng đến chỗ lấy đồ ?"
"Chắc chắn ."
"Quả nhiên con gà là do chương trình thả xuống."
Mọi mừng rỡ, quyết định theo chỉ dẫn bản đồ đến điểm lấy vật tư. Ai nấy đều hừng hực khí thế, mong chờ xem chương trình chuẩn những gì.
Đến địa điểm chỉ định, họ thấy một vách đá dựng . Có một tấm bảng hướng dẫn khác thông báo rằng một hang động trung, vật tư đặt trong hang động đó. Muốn lấy vật tư thì trèo lên mới .
Jamish phép trèo lên lấy, chỉ thể là khách mời tự thôi.
Đương nhiên, Jamish thể mẫu cho cách trèo. Từ cửa hang hai sợi dây thừng thả dòng xuống, đây là công cụ để trèo lên, ngoài dây thừng thì còn gì khác.
"Tổ sản xuất biến thái quá ? Này ai mà !"
"Trừ phi là dân leo núi chuyên nghiệp mới trèo lên thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/58-2.html.]
"Nguy hiểm quá, tổ sản xuất đúng là coi mạng sống của chúng như trò đùa."
Các khách mời xong hướng dẫn, mặt ai nấy đều tái mét. Lấy ba cái đồ vật mà cũng leo núi á? Còn cho Jamish giúp đỡ?
Cứ cho là lấy hết can đảm trèo , núi cao như thế, trèo đến nửa đường nhỡ tay trượt hoặc chân run, sểnh rơi xuống thì hậu quả khôn lường.
Thấy bầu khí trở nên căng thẳng, Jamish hắng giọng một tiếng, bắt đầu mẫu cho : "Thật đơn giản lắm. Sợi dây gắn với ròng rọc, một đầu cột eo, chân đạp vách đá, túm c.h.ặ.t đ.ầ.u dây còn , giữ thăng bằng và dùng lực kéo là thể dễ dàng lên ."
Nói xong, nhanh nhẹn buộc dây thừng. như lời , thấy lên nhẹ như đất bằng, chẳng mấy trèo đến giữa chừng đó đạp mạnh hai chân, thả tay ngắt quãng mấy trở mặt đất.
"Rất đơn giản, nhỉ?" Jamish tháo dây thừng, với giọng điệu gọi mời: “Thú vị lắm đó, ai thử ?"
Trương Minh Quyết đang định để thử, vai vế lớn nhất ở đây, đương nhiên cần gương.
Ai ngờ Sở Hân Nhiên đột nhiên : "Em thấy Trầm Ngư hợp."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô .
"Chúng chẳng ai kinh nghiệm leo núi, trèo lên quá mạo hiểm. hôm qua Trầm Ngư trèo cây hái táo giỏi thế cơ mà, leo cây cừ khôi thì chắc leo núi cũng thành vấn đề." Sở Hân Nhiên mật khoác tay Tô Trầm Ngư. “Nhỉ, Trầm Ngư?"
Lượt bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt ngay lập tức.
Có cho rằng Sở Hân Nhiên lý, Tô Trầm Ngư quả thật giỏi leo cây cho nên “nhiệm vụ" ai phù hợp hơn cô.
Tuy nhiên cũng cho rằng Sở Hân Nhiên đang dùng đạo đức để ràng buộc khác.
[Có thể leo cây thì nhất định sẽ giỏi leo núi ? Buồn c.h.ế.t mất.]
[Sở Hân Nhiên là Sở Hân Nhiên ? Sao tính cách tự nhiên khó ưa thế?]
[Mình dám leo thì cứ thế ngang nhiên mà đẩy việc cho khác, livestream đúng là nơi lột trần bản chất con mà. Uổng công từng thật lòng thích Sở Hân Nhiên.]
[Mọi đừng cãi nữa, Sở Hân Nhiên với Tô nên mới thẳng thôi, đừng hiểu lầm.]
[Thật đề nghị của Sở Hân Nhiên mà. Ai cũng ngón nghề riêng, nếu Tô Trầm Ngư thể dễ dàng thì cứ để khác khỏi mạo hiểm. Đến lúc Tô Trầm Ngư gặp thứ thì cũng cần khác giúp thôi.]
…
"Được chứ.” Tô Trầm Ngư sảng khoái gật đầu. “Hân Nhiên sai, em hợp nhất, kinh nghiệm nữa, chờ tin của em nhé."
Cô liếc Sở Hân Nhiên một cái buộc dây thừng, dùng động tác y hệt Jamish uyển chuyển nhẹ nhàng leo lên vách núi.
Hôm qua mấy ở cạnh hồ nhóm lửa thấy Tô Trầm Ngư leo cây mà chỉ kể cô leo cây giỏi thế nào nên hình dung cụ thể gì. Giờ tận mắt chứng kiến, ngoài tấm tắc khen “siêu quá” thì họ tìm từ nào thích hợp hơn nữa. Cố Vị Hi ngơ ngác Tô Trầm Ngư leo nhẹ như đất bằng, âm thầm đả kích nhỏ.
Sở Hân Nhiên chằm chằm sợi dây thừng, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ độc ác thể ngăn cản – giá mà nó đứt thì .
lúc sắp lên tới nơi thì Tô Trầm Ngư đột nhiên dừng sợ hết hồn.
"Trầm Ngư, ?!"
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng thót tim theo vì Tô Trầm Ngư đang leo nhanh mà giờ đột ngột dừng vẻ kỳ lạ.
Trên Tô Trầm Ngư gắn camera, góc của khán giả còn rõ hơn cả các khách mời khác.
Chính vì thấy hết thứ nên họ mới càng thắc mắc, vấn đề gì mà Tô Trầm Ngư dừng ?
"Em thấy một cây nấm linh chi!" Tô Trầm Ngư cực kỳ hưng phấn , đều cảm nhận sự kinh ngạc vui mừng của cô.
Loại linh chi mọc hoang dã núi từ rễ đến ngọn là của quý đấy!
Khách mời: "???"
Người xem: "????"
Vậy là cô dừng đột ngột chỉ vì cái thôi á?
"Nhìn kìa, chỗ đó!"
Cách Tô Trầm Ngư chừng năm sáu mét, trong khe đá nọ thấp thoáng bóng dáng một cây linh chi đang lấp ló.
"..."
Mắt cô kiểu gì đấy? Cỡ đó mà cũng thấy á?!
Khoan …
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Không lẽ cô định hái cây linh chi đó hả???
Vài giây , ngước với vẻ mặt đần cả , chỉ thấy Tô Trầm Ngư vốn đang ngửa trèo lên bỗng xoay ngoặt hướng, nghiêng hẳn về phía mục tiêu... cây linh chi .
Rồi, cô bắt đầu chạy!
Tía má ơi!
Tô Trầm Ngư chạy vách đá kìa!
___________
Lời tác giả:
Cây linh chi liều mạng trốn dám ló đầu mà vẫn soi : Cứu mạnggggg!!!