NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 60.2
Cập nhật lúc: 2025-07-05 17:24:33
Lượt xem: 250
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay từ đầu cô Tô Trầm Ngư hái linh chi là sẽ định chia sẻ với .
Kể cả Tô Trầm Ngư thẳng chia sẻ linh chi với ai, cũng cảm thấy vấn đề gì, dù linh chi khác nấm và măng, Tô Trầm Ngư vất vả lắm mới hái , cô sở hữu là đương nhiên.
chỉ cần đẩy cây linh chi lên thành “tài sản chung”, “giải thích” một chút thì sẽ lý do để nấu linh chi. Đến khi phát hiện thì xin , thanh minh cố ý là xong. Dù chửi cũng đến mức quá nghiêm trọng. Sở Hân Nhiên hiểu rõ điều .
Cô dám nấu linh chi thì đương nhiên sẽ chửi, nhưng chỉ cần thái độ nhận thì khán giả cùng lắm chỉ chửi vài câu thôi, lát sẽ quên ngay.
Sở Hân Nhiên thật mong Tô Trầm Ngư nổi giận với hơn, nếu thì chửi chắc chắn là Tô Trầm Ngư.
Không ngờ Tô Trầm Ngư bình tĩnh , những nổi giận mà còn tỏ rộng lượng và tiếc nuối cho cây linh chi. mà trong lòng Tô Trầm Ngư chắc chắn thoải mái. Chỉ cần nghĩ đến việc Tô Trầm Ngư tức thầm mà gì là Sở Hân Nhiên thấy vui .
Thích nhất là cái kiểu mày ghét tao mà vẫn nhịn tao , cô hả hê nghĩ.
Sự cố nấu linh chi cứ thế trôi qua, Sở Hân Nhiên lúc cũng điều, ngoan ngoãn im lặng, đóng vai một “hối ” hảo.
Dương Mi kéo Tô Trầm Ngư sang một bên, hai gì mà nhanh tiếng vang lên.
Sở Hân Nhiên thầm khinh bỉ “xì” một tiếng trong lòng.
Lục Gia Hòa nhào một cục bột, bảo sẽ biểu diễn tuyệt kỹ mì sợi. Bầu khí khuấy động náo nhiệt lên. Lâm Túc Thiên lén la lén lút tiến đến gần Tô Trầm Ngư, giả vờ lơ đãng che micro của hiệu cho cô theo.
Tô Trầm Ngư liếc một cái cũng che micro, lập tức thấy giọng Lâm Túc Thiên thì thầm: "Cô giận ?"
"Giận gì?" Tô Trầm Ngư ngơ ngác hỏi.
Cô như , Lâm Túc Thiên thấy hối hận vì ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng ngay tức thì. Bởi vì nãy giờ, cố gắng lắm mới nổi nóng với Sở Hân Nhiên.
Trời mới nhịn khổ sở thế nào.
Tuy cho rằng Tô Trầm Ngư cần bênh vực, hơn nữa còn lo Tô Trầm Ngư sẽ tẩn Sở Hân Nhiên một trận mặt ăn chửi tơi bời…
Ai ngờ...
Cậu trợn mắt, bực bội: "Linh chi đó!"
"Nấu thì ? Giận cũng linh chi sống ? Với cũng uống canh linh chi, bồi bổ cơ thể mà.” Tô Trầm Ngư tủm tỉm , mi mắt cong cong.
Lâm Túc Thiên nghi ngờ cô một cái, đột nhiên : "Cô đừng bảo cô định lén đánh trả đó nha? Ở đây chỗ nào cũng camera hết, mấy con chim cây thật là chim máy, mắt của chúng nó là camera đó."
"... ."
"Cho nên, đừng đánh như đánh , dễ camera lắm!" Cuối cùng Lâm Túc Thiên cũng mục đích của .
Tô Trầm Ngư , buông tay khỏi micro, Lâm Túc Thiên nghẹn họng, nuốt vội những lời định tiếp.
Cậu trơ mắt Tô Trầm Ngư bỏ , nghĩ: đúng là lòng đặt nhầm chỗ.
Khán giả tò mò chết, rõ ràng thấy Tô Trầm Ngư và Lâm Túc Thiên chuyện mà chẳng họ gì!
Jamish biến mất hơn nửa tiếng, lúc mang thịt về – một con thỏ sạch sẽ. Lúc nãy ở khu cắm trại vì tìm chút protein.
Mọi hoan hô vì sắp ăn thịt, Jamish nhanh chóng nướng thịt thỏ. chẳng ai ngờ, phản ứng dữ dội nhất khi chuyện Sở Hân Nhiên nấu linh chi thế mà là .
Các khách mời còn kiêng dè vì phận nghệ sĩ và địa vị của nên đương nhiên dám nặng lời. Jamish thì khác, của công chúng, chỉ là một dẫn đường, hơn nữa còn là một chiến sĩ từng thấy m.á.u thật xương thật, tham gia vài cuộc chiến và sinh tồn thám hiểm trong rừng thiêng nước độc trùng trùng nguy hiểm.
Jamish tổ giám chế nước ngoài trả giá cao mời đến. Anh kết thúc một chuyến thám hiểm, đang trong thời gian nghỉ ngơi thì giám chế tìm đến, yêu cầu dẫn một đám nghệ sĩ phương Đông đảo chơi. Anh nghĩ dù cũng rảnh rỗi, hơn nữa các cô gái phương Đông xinh … Tóm là đồng ý.
Ban đầu Jamish mấy để ý đến Tô Trầm Ngư, cho đến khi cô thể hiện sự "mạnh mẽ" hề phù hợp với vẻ ngoài khiến khỏi ngạc nhiên. Không Tô Trầm Ngư quá giỏi giang hơn , chỉ là rõ ràng cô trông thì yếu đuối vô cùng nhưng hành động trái ngược, tạo thành sự tương phản khiến cảm thấy cô gái phương Đông khác hẳn với những cô gái phương Đông mà từng .
Anh cho rằng Tô Trầm Ngư một sự liều lĩnh, dám chơi, sợ c.h.ế.t từ trong xương cốt nên lúc ở trong hang mới đưa lời mời như . Cùng Tô Trầm Ngư thám hiểm rừng rậm một chuyến chắc hẳn sẽ thú vị.
Anh còn dùng cả mỹ nam kế, kết quả từ chối thương tiếc… Vì , mang tâm trạng hụt hẫng, Jamish lập tức tìm thịt, vướng bận khách mời, nhanh chóng tìm một con thỏ hoang.
……
Jamish nhíu mày, chút do dự trách mắng Sở Hân Nhiên: " phép tắc phương Đông của các bạn, nhưng ở nước chúng , khi động đồ vật quý giá của khác thì cần hỏi . Hành vi của cô cực kỳ bất lịch sự, dù nhiều vật phẩm trong đoàn là của chung thì cũng đồng ý mới động , đây là phép lịch sự tối thiểu. Lúc cô nấu linh chi cô hỏi Tô Trầm Ngư, cô hỏi những khác ?"
Sở Hân Nhiên mắt rưng rưng, định mở miệng gì đó, Jamish tiếp: " thì miễn thanh minh. quan tâm ở Trung Quốc cô nổi tiếng cỡ nào, bao nhiêu fan, hiện tại là dẫn đường của cô. Nếu chúng là một đội quân thì chính là đội trưởng, đội viên phục tùng mệnh lệnh của đội trưởng vô điều kiện. Từ nay về , đừng những chuyện như nữa."
Nói một tràng nghiêm khắc, Jamish dịu giọng xuống một chút, đồng thời cảnh cáo những khác. Mọi ngờ Jamish nổi giận, hơn nữa vẻ giận dữ của khiến dám nhiều, vội vàng gật đầu đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/60-2.html.]
Sau đó Jamish nhanh chóng trở vẻ tươi dễ gần, bắt đầu nướng thịt thỏ. Trương Minh Quyết dịu, bầu khí căng thẳng thả lỏng. Sở Hân Nhiên rưng rưng nước mắt tại chỗ một lát xuống bên cạnh nồi.
Trong khoảnh khắc đó, cô đá tung cái nồi, ai cũng khỏi uống luôn !
Tâm trạng vui vẻ của cô tan biến, trong n.g.ự.c nghẹn một cục tức.
Tô Trầm Ngư dùng cách gì quyến rũ Jamish mà khiến bênh chằm chặp , Sở Hân Nhiên nghĩ. Đáng ghét!
……
Sau khi canh linh chi nấu xong, Tô Trầm Ngư ôm ngực, phiền muộn : "Em uống , cứ thấy uống càng với linh chi."
Nghe cô , cũng nhao nhao bày tỏ uống.
"Hân Nhiên, em uống hết , đừng lãng phí.” Dương Mi chớp lấy cơ hội, . “Em vất vả nấu mà."
Lâm Túc Thiên bổ sung: " đó, uống nhanh , đồ bổ đấy."
Jamish: "Cô gầy thế , uống nhiều bồi bổ cơ thể. Mọi mau ăn , ăn xong còn thông báo nhiệm vụ chiều nay."
Cố Vị Hi nhíu mày, do dự gì.
Trương Minh Quyết khẽ hắng giọng, thật nếm thử nhưng đều từ chối... Anh bộ thấy ánh mắt cầu cứu của Sở Hân Nhiên.
Cuối cùng, Sở Hân Nhiên uống đến suýt nôn nhưng vẫn cố uống hết. Mọi đều ý nhường cho mà, nếu cô uống hết thì lãng phí cây linh chi quý giá quá.
...
Lúc đầu Sở Hân Nhiên cảm thấy gì, đó bắt đầu thấy tim đập nhanh, mặt nóng bừng, tinh thần thoải mái, chân bước mặt đất cứ như đang mây.
Jamish thông báo nhiệm vụ buổi chiều, họ chia thành từng cặp tìm những hộp sắt do chương trình giấu. Nếu tìm thấy thì bộ đồ tìm hôm nay sẽ tịch thu.
Jamish xếp Tô Trầm Ngư và Sở Hân Nhiên thành một đội.
Khán giả: ???
Cái gã chắc chắn cố ý!
"Hân Nhiên, chúng thôi.” Tô Trầm Ngư hề phản đối.
Cảm giác bồng bềnh như bước mây của Sở Hân Nhiên vẫn tan biến nhưng cô để lộ mặt.
Hai chọn một hướng, tiến rừng tìm, tìm hoài, tìm mãi. Đến một vách đá, Tô Trầm Ngư vui vẻ : "Hân Nhiên, xem, dấu vết là do chương trình đánh dấu ? Ở đây chắc chôn hộp sắt nhỉ?"
Sở Hân Nhiên Tô Trầm Ngư qua bên vách đá, một ý nghĩ điên cuồng tụ tập trong đầu cô , càng lúc càng rõ ràng.
Không camera, micro, Tô Trầm Ngư đang lưng về phía . Nếu Tô Trầm Ngư ngã xuống vách đá thì ai là đẩy chứ? Cho dù Tô Trầm Ngư may mắn sống sót và khai là đẩy, chứng cứ thì ai tin?
Ánh mắt Sở Hân Nhiên lóe lên, cơ thể nóng ran thổi phồng dũng khí của cô vô hạn. Cô giả vờ vấp ngã, nhân cơ hội giật micro và camera , đó chậm rãi tiếp cận Tô Trầm Ngư đang hề phòng giơ tay đẩy mạnh lưng...
lúc , Tô Trầm Ngư bất ngờ .
Sở Hân Nhiên thấy Tô Trầm Ngư : " còn tưởng cô dám tay chứ, lề mề nãy giờ."
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Sở Hân Nhiên khựng , tay vẫn giữ nguyên tư thế đẩy, nghi ngờ Tô Trầm Ngư. Một dự cảm chẳng lành bỗng nhiên ập đến, bởi vì cô thấy micro n.g.ự.c Tô Trầm Ngư mất tiêu.
" nhịn cô lâu lắm đấy, hả?" Tô Trầm Ngư khẽ nhún mũi chân mặt đất. “Đụng cái gì đụng, cố tình cứ đụng linh chi hoang dã của bổn cung!"
Chẳng hiểu vì , Sở Hân Nhiên lúc chỉ đầu bỏ chạy, nhưng hai chân cô dường như chôn chặt xuống đất, nhúc nhích nổi.
"Bổn cung cho cô hai lựa chọn.” Tô Trầm Ngư cong mắt , nhưng ánh mắt chẳng chút ý nào. “Một là, cô đền tiền linh chi hoang dã cho bổn cung. Không nhiều , năm trăm vạn thôi."
"Hai là..."
Ngay giây tiếp theo, Tô Trầm Ngư giơ một chân đá Sở Hân Nhiên xuống vách đá.
Vực chỗ sâu, ước chừng ba mét, đáy phủ kín lá thông rụng. Tiếng thét chói tai của Sở Hân Nhiên còn kịp bật thì cơ thể cô chạm đất.
Cô ngã choáng váng, xây xẩm mặt mày nhưng vẫn cố trợn tròn mắt. Đôi con ngươi phản chiếu hình ảnh Tô Trầm Ngư nhảy xuống.
Một ánh sáng lạnh lóe lên, lưỡi d.a.o quân dụng lạnh lẽo kề sát cổ cô , giọng mềm mại đặc trưng của Tô Trầm Ngư vang lên bên tai:
"... g.i.ế.c cô."