NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 63.1

Cập nhật lúc: 2025-07-05 17:30:51
Lượt xem: 239

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 63: Bước thảo mai thứ 63

 

Nghe Cố Vị Hi va chạm nhẹ, mãi lâu vẫn thể lên . Trong tình huống , tổ sản xuất dùng trực thăng đưa đến bệnh viện đất liền để kiểm tra.

 

Chuyện là do Sở Hân Nhiên gây nên cô cũng theo.

 

Mặc dù khán giả diễn biến tiếp theo thế nào nhưng đó còn thấy Sở Hân Nhiên và Cố Vị Hi livestream nữa, đồ ngốc cũng đoán tại . Huống chi, chỗ “đó” của đàn ông mỏng manh thế nào ai chẳng . Nhất thời, cộng đồng mạng dậy sóng.

 

Fan của Cố Vị Hi bắt đầu công kích Sở Hân Nhiên. Nếu Sở Hân Nhiên bỗng dưng nổi cơn động dục đuổi theo Cố Vị Hi thì idol của họ đến nỗi gặp thảm cảnh , đương nhiên thể tha thứ thủ phạm gây chuyện.

 

Vắng bóng Cố Vị Hi và Sở Hân Nhiên, bầu khí giữa những khách mời còn trở nên vô cùng hòa hợp. Sau khi tìm đủ hộp sắt, họ bảo vệ vật tư ít ỏi. Khi màn đêm buông xuống, đồng tâm hiệp lực chuẩn một bữa tối thịnh soạn.

 

Trước ống kính, ai nhắc đến Cố và Sở. Lâm Túc Thiên kiên trì tìm cơ hội tiếp cận Tô Trầm Ngư, che micro “tâm sự kín đáo” với cô.

 

Thấy điều, Tô Trầm Ngư phối hợp. Ai ngờ, mở miệng hỏi: "Cô ?"

 

"..." Tô Trầm Ngư như . Tính cách của Lâm Túc Thiên tuy dễ ưa cho lắm nhưng trực giác khá nhạy bén đấy chứ, uổng công cô bắt hầu một phen.

 

"Tiền bối Lâm, cơm thể ăn bậy nhưng lời thì thể bừa nha." Cô nhoẻn miệng .

 

Lâm Túc Thiên nửa tin nửa ngờ, đang lăn lộn cạnh bờ vực nguy hiểm. Cậu lẩm bẩm: " mà trùng hợp quá ."

 

"Tiền bối Lâm còn chuyện gì nữa ?" Tô Trầm Ngư từ từ buông tay khỏi micro. “Không thì buông nhé."

 

"Khoan !" Lâm Túc Thiên vội .

 

Tô Trầm Ngư .

 

Bị cô chằm chằm, Lâm Túc Thiên bỗng thấy chột , quên béng định gì. Tô Trầm Ngư cong mắt với một cái buông micro, bỏ .

 

Lâm Túc Thiên nhíu mày, gãi đầu. Vừa nãy định nhỉ???

 

*

 

Mọi quây quần bên đống lửa trại, Dương Mi cất tiếng hát, vỗ tay cổ vũ. Tô Trầm Ngư ngước bầu trời đêm tĩnh lặng lấp lánh những vì , đến nao lòng.

 

Cô sợ lạnh, giờ chỉ về lều trùm chăn ngủ cho ấm nhưng đang hứng khởi, cô giữ hình tượng, thể phá hỏng khí chan hoà.

 

Cũng may trời đêm tĩnh mịch, ngắm lâu cũng thấy thoải mái cảm giác mới mẻ.

 

Tuy nhiên...

 

một lúc, canh khi đang chuẩn biểu diễn tiết mục tiếp theo để : "Hình như sắp mưa ."

 

"Trầm Ngư đừng gở, trời đầy thế , mà mưa ."

 

"Trầm Ngư đừng nữa, đến lượt em hát đấy, bọn chị biểu diễn tài nghệ hết , chỉ còn mỗi em thôi."

 

" đúng đúng, về tài nghệ thì trong chúng em là hai ai dám nhận một. Em trổ tài cho mở mang tầm mắt là ."

 

"Cái khúc em đàn chương trình , thích lắm, hồi trẻ cũng học đàn cổ nhưng hồi đó điều kiện, giờ già học cũng nữa."

 

...

 

Không khí náo nhiệt hẳn lên, nhao nhao góp lời. Không đạo cụ để Tô Trầm Ngư phô diễn tài nghệ thì vẫn thể hát mà.

 

Thấy xem nhẹ phán đoán của , Tô Trầm Ngư bất đắc dĩ. Cô thành thật khai: "Em hát."

 

Chẳng ai tin lời cô cả.

 

Biết thổi sáo đánh đàn mà hát á?

 

Đối diện với ánh mắt tin nhưng đầy mong chờ của , Tô Trầm Ngư chỉ đỡ trán. Ai quy định cứ chơi nhạc cụ là hát chứ?

 

Cô thật sự hát đây .

 

Không , nếu đều nghĩ cô hát mà cô hát dở tệ thì chẳng hình tượng cao quý của cô sẽ ảnh hưởng ?

 

lúc Tô Trầm Ngư đang tìm cách giữ vững hình tượng thì Jamish cứu cô một bàn thua trông thấy.

 

"Khoan, đúng là sắp mưa thật ." Anh dậy xung quanh, : "Không khí càng lúc càng ẩm ướt, đừng chơi nữa, mau thu dọn đồ đạc thôi."

 

Tô Trầm Ngư đầu tiên cảm thấy ông chú nước ngoài trai ngời ngời, cô cho một cái đầy tán thưởng.

 

Lời của Jamish trọng lượng hẳn, sắp mưa thì chắc chắn sẽ mưa. Ban đêm nhiệt độ đảo xuống khá thấp, nếu mưa thì lều của họ chuyển lên vị trí cao hơn, chỗ thấp như thể sẽ ngập.

 

khu vốn dĩ là chân núi, nhỡ mưa mà to thì chỗ nào cũng chẳng an .

 

Jamish lên hang động vách đá, : "Chỗ đó vẻ khá phù hợp."

 

Trừ Tô Trầm Ngư , những còn đều câm nín: "..."

 

Ông đang đùa kiểu gì ?

 

Ban ngày bọn còn chẳng dám bén mảng trèo lên, giờ đêm xuống tối om ông còn bắt bọn leo núi á?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/63-1.html.]

"... thấy, thà ngủ trong lều còn hơn leo núi. Mưa ngập lều thật cũng , đàn ông con trai sợ gì ba cái giọt nước."

 

"Em tán thành ý kiến của Minh Quyết!"

 

"Chương trình định mặc kệ chúng thật hả? Chơi quá !"

 

Lúc , mưa phùn bắt đầu lất phất, cánh đàn ông quyết định lều ngủ luôn, cũng nhất định leo núi. Lỡ sẩy chân trượt tay một cái, ngã xuống thì toi mạng!

 

Đi chầu ông bà luôn còn đỡ, chẳng may bán bất toại thực vật… thì...

 

Thật là đáng sợ!

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

"Tiểu Trầm Ngư, cô quyết định thế nào?" Jamish dường như đoán câu trả lời của họ, ép buộc mà sang hỏi Tô Trầm Ngư.

 

Tô Trầm Ngư dùng hành động để thể hiện quyết định của . Cô chui lều, cuộn tròn túi ngủ của vác lên lưng, hứng khởi đáp: " lên!"

 

Mọi hề bất ngờ.

 

Cô nàng còn dám đu dây chạy vách núi đá cheo leo thì leo núi ban đêm hề gì.

 

Loa báo rằng mưa sẽ to đấy. Tốt gì cũng là đồng bọn, Tô Trầm Ngư quyết định hỏi một , cô lo lắng : "Anh chị thật sự lên ạ? Nhỡ mưa to thì..."

 

Tất cả đồng loạt lắc đầu.

 

Lâm Túc Thiên cắm flag*: "Mưa phùn thôi mà, thể to đến chứ. Với lều và túi ngủ đều thấm nước, chỉ cần rách thì thành vấn đề."

 

(*ngôn ngữ mạng, chỉ việc tuyên bố hùng hồn về chuyện gì đó)

 

Tô Trầm Ngư lên núi, những còn đều chọn ở yên tại chỗ, kể cả Jamish. Anh dẫn đường, dù phương án nhất là hang động nhưng thì đành chịu. Anh theo đông để lỡ biến cố gì còn xử lý kịp.

 

ý Tô Trầm Ngư quá, cô thể chiếm trọn hang động một !

 

Mọi thản nhiên Tô Trầm Ngư đội đèn pin, như con thằn lằn thoăn thoắt trèo lên hang động chỉ trong chốc lát.

 

"Hai phút ba mươi lăm giây." Lâm Túc Thiên đờ đẫn tính giờ.

 

"Em lên đến nơi nha ~" Cô vẫy tay với phía , bụng đến mức chính cũng cảm động. “Mọi hật sự lên ạ? Buộc dây thừng , em kéo lên cho."

 

Những quý trọng mạng sống đồng loạt cảm tạ ý của cô.

 

"..." Bị ngập thật thì cũng đừng trách cô.

 

Tô Trầm Ngư lấy mấy que phát sáng ném xung quanh, hang động lập tức sáng bừng ánh cam ấm áp khiến những chân núi thoáng chốc nảy ý định trèo lên.

 

Mưa bắt đầu nặng hạt.

 

Các khách mời hoảng loạn chui lều, tiếng mưa ào ào bên ngoài, họ đồng loạt ao ước với vị trí của Tô Trầm Ngư.

 

Nếu dám leo lên thì ai ngủ ở chứ!

 

Nửa đêm, Lâm Túc Thiên lạnh đến tỉnh.

 

Bởi vì lều của bọn họ tốc một góc, xui xẻo đúng ngay chỗ . Nói cách khác, những khác vẫn ngủ ngon lành trong lều, chỉ lòi nửa ngoài lều. Bất hạnh hơn nữa chính là túi ngủ của ngập nước òng õng.

 

Lâm Túc Thiên: ???

 

nó chứ!

 

Mệt mỏi cả ngày, Lâm Túc Thiên ngủ say như lợn chết, nếu cóng tình thì cũng đang ngâm trong nước thế . Tiếng động gây khiến những khác tỉnh giấc. Trừ thì những khác đều , hề ướt chút nào.

 

Lâm Túc Thiên: "..."

 

Cả đám đàn ông run rẩy dậy trong gió lạnh mưa buốt, Jamish nhanh nhẹn buộc lều.

 

Túi ngủ của Lâm Túc Thiên dùng nữa mà mỗi chỉ một túi ngủ. Kể cả ai chia sẻ thì gian trong túi cũng thể nhét hai đàn ông trưởng thành.

 

Mọi , .

 

Lâm Túc Thiên liên tục hắt xì, trong lòng thê lương vô hạn.

 

Cuối cùng, Jamish đành ném túi ngủ của cho Lâm Túc Thiên.

 

Đám khách mời chân núi sống dở c.h.ế.t dở, Tô Trầm Ngư trong hang động ngủ say sưa.

 

Đám “cú đêm” thức đến giờ phút xem livestream, càng xem càng tỉnh như sáo. Họ khen Tô Trầm Ngư mưu trí tiếc lời.

 

Sau đó, một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện.

 

Tô Trầm Ngư đang ngủ say bỗng dưng bật dậy. Người xem rõ biểu cảm mặt nhưng thấy rõ hành động của cô:

 

Cô mặc áo khoác, xỏ giày, cầm đèn pin cửa động.

 

gì?

 

Tim như nhảy khỏi cổ họng!

 

 

Loading...