NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 63.2
Cập nhật lúc: 2025-07-05 17:31:25
Lượt xem: 255
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc mưa ngớt, những giọt nước tí tách rơi vách đá. Cô khom lưng nhặt sợi dây thừng ướt sũng buộc .
Người xem đoán: Cô xuống hả?
Rất nhanh, họ lập tức đoán sai.
Tô Trầm Ngư nào ý định xuống, rõ ràng là cô đến chỗ hồi sáng hái linh chi!
Cô đây là lưu luyến cây linh chi đó cỡ nào ?
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Nửa đêm canh ba còn cố ý ngoài xem chỗ là định tưởng nhớ cây linh chi Sở Hân Nhiên nấu mất đấy !
Gan cô to quá!
Không Tô Trầm Ngư nửa đêm đội mưa giông đội gió lạnh ngoài tưởng nhớ linh chi, mà là...
Cô đang ngủ thì Loa đánh thức: [Nương nương, phần thưởng ngẫu nhiên là biến giấc mơ thành hiện thực đó.]
[Suy nghĩ đầu tiên ngài nghĩ đến trong đầu sẽ lập tức trở thành sự thật.]
Tô Trầm Ngư thế, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu là: Linh chi của bổn cung!
Sau đó cả những suy nghĩ khác nữa nhưng Loa lạnh lùng thông báo rằng chỉ cái đầu tiên mới tính.
Mỗi nguyền rủa thành công thì hệ thống cho cô một phần thưởng ngẫu nhiên, mà hầu như nào cũng là “kinh ngạc hãi hùng”. Lần thế mà là "ngạc nhiên vui mừng" hàng thật giá thật Tô Trầm Ngư thấy quá chân thực. Lo hệ thống lừa nên cô lập tức dậy xem chỗ hái linh chi hồi sáng.
[Nếu đúng sự thật thì...]
Loa: [Chắc cú 100% !]
Tô Trầm Ngư đến khe núi , rọi đèn pin gần. Một cây linh chi trông còn to hơn cây nấu đang ẩn sâu bên trong.
Cứ như thể nó vẫn luôn ở đó và ban ngày Tô Trầm Ngư phát hiện là vì vị trí của nó sâu hơn.
Người xem: ???
Đậu máaaaa!
Thế mà! Vẫn còn một cây nữa?!
Tô Trầm Ngư liếc sơ, vị trí quá hiểm trở, tiện hái chút nào. Hơn nữa trời mưa dẫn đến vách đá trơn trượt, thêm cả ánh sáng tù mù. Phải mất tận gần hai mươi phút hì hục, cô mới đào cây linh chi lên. Vui mừng khôn tả, cô rạo rực ôm nó trở về hang động.
Khán giả:……
Nếu chứng kiến tận mắt thì họ thật sự dám tin.
Cho nên, cái khe núi kỳ thật là nơi sản sinh bảo vật thần kỳ hả?
Hơn nữa, nếu ban ngày cô phát hiện trong khe núi còn một cây linh chi thì tại đào luôn lúc đó mà cố tình đợi đến nửa đêm mới đào?
Chuyện thật thiếu logic.
Chỉ thể giải thích rằng ban ngày cô thật sự trong khe đó còn một cây linh chi nữa. Thế thì chẳng lẽ nửa đêm… cô xem ăn may ư?
Hơn hai trăm nghìn đang xem phát sóng trực tiếp thực sự hiểu , chỉ cảm thấy cảnh tượng kỳ diệu quái lạ nhưng thực sự xảy .
Tô Trầm Ngư nâng niu cây linh chi quý giá mất mà tìm , dùng vạt áo khô lau lớp đất bám mũ nấm, động tác cứ như đang chăm sóc một đứa trẻ chứ linh chi.
Điểm tiếng hét Tô Trầm Ngư nhận gọi là đủ nguyên do nhưng chẳng nào cô vui cả. Phần thưởng bất ngờ ngẫu nhiên trúng phóc ý cô. Chẳng lẽ vì các phần thưởng bất ngờ đây hại cô quá nhiều nên hệ thống cũng phát ngại, cho cô một thứ ?
Tóm ngày hôm nay, quá trình gập ghềnh thăng trầm nhưng kết quả cuối cùng vẫn là .
Sau một giấc ngủ mộng mị. Khi Tô Trầm Ngư tỉnh dậy, mưa tạnh. Cô ở cửa động xa thể thấy đường chân trời nơi biển cả, bình minh rực rỡ đang dâng lên, mặt biển lấp lánh những vệt sáng kỳ ảo.
Cô vươn vai một cái thật sảng khoái, đám đồng bọn chân núi cũng thức dậy. Giọng trong trẻo của Tô Trầm Ngư phá tan sự tĩnh lặng của buổi sớm mai: "Chào buổi sáng nha, tối qua ngủ thế nào?"
Đáp cô là một cái hắt xì vang dội của Lâm Túc Thiên.
Dù tối qua túi ngủ Jamish nhường cho nhưng thanh niên trẻ trâu cường tráng vẫn tránh khỏi việc cảm.
Không chỉ , những khác trông khá hơn là bao, đôi mắt ai cũng thâm quầng.
Thấy bọn họ ủ rũ, Tô Trầm Ngư ân cần cho một liều thuốc trợ tim. Cô lấy cây linh chi mới khoe: "Nè, đây là em hái lúc nửa đêm đó."
Đồng bọn: “…?”
Họ trợn tròn mắt cây linh chi, nghi ngờ hoa mắt .
Quên cả hắt xì, quên luôn uể oải, mấy đôi mắt bỗng sáng rực tỉnh táo chờ đợi Tô Trầm Ngư giải thích.
“Nửa đêm em gặp ác mộng, mơ thấy một em bé nấm linh chi cứ bù lu bù loa em tỉnh giấc. Dù cũng tài nào ngủ , em nghĩ bụng chỗ hái linh chi xem , ai dè phát hiện cái khe đó..." Cô chỉ tay về phía hốc đá núi. “Ở chỗ cao hơn chỗ sáng em hái linh chi nửa thước một cây nữa! Nó trốn sâu quá, ban ngày em trông thấy."
Này cũng thật hả?
Chẳng nên khen Tô Trầm Ngư may mắn nên thương cho linh chi xui xẻo nữa, trốn kỹ thế mà vẫn phát hiện.
Lâm Túc Thiên đang cảm lạnh, giọng mũi đặc nghẹt: “Vậy cô cất kỹ , đừng để... Khụ... Lỡ tay nấu mất."
"Ừ ừ."
Mọi Tô Trầm Ngư hớn hở như con nít nhảy lều, cái sự vui vẻ ảnh hưởng mà bất giác bật .
Cười dễ lây!
Nhờ Tô Trầm Ngư giải thích, đám khán giả nửa đêm xem cô lén lút hái linh chi lúc hết tò mò .
[Cái gì gọi là mất tìm , chính là đây chứ !]
[Mất một cây vớ ngay một cây khác, cái gọi là gì? Là ông trời ban lộc.]
Kết luận khiến phần lớn khán giả khó chịu mặt.
Tuy chầu chực livestream xem Tô Trầm Ngư hái linh chi nửa đêm hôm qua nhiều nhưng ghi tung lên mạng nên nhiều dịp chiêm ngưỡng. Lúc là nửa đêm đó, khuya khoắt tối đen, trời còn mưa tầm tã, khó hơn ban ngày bao nhiêu . Nhìn Tô Trầm Ngư vật vã mãi mới hái là đủ hiểu nguy hiểm và vất vả đến nhường nào.
Rõ ràng Tô Trầm Ngư mạo hiểm, đổ mồ hôi sôi nước mắt mới đào linh chi, thế mà phán một câu "ông trời ban lộc" á? Gạt phăng công sức của , fan nào cho trôi.
[Ban lộc cái khỉ gì, dễ ha? Đặt tay lên n.g.ự.c hỏi bản xem nếu là mấy thì ?]
[Có những quen dùng giọng điệu ba chấm quá nhỉ, như Tô nhà hái linh chi dễ như ăn bánh . Lộc cho mấy đấy, lấy nổi ?]
[Xin tôn trọng thành quả lao động của Ngư, đây là do cô tự nỗ lực mà .]
[Thấy ít bảo Ngư tham lam, hái một cây còn hái thêm cây nữa, mấy cái giọng điệu thiểu năng trí tuệ kiểu biến giùm cái, chỉ cần gõ ‘ ngu’ là .]
...
Các khách mời nhận thông báo của tổ sản xuất, Cố Kỳ Hi và Sở Hân Nhiên lẽ sẽ muộn chút.
Tình hình của Cố Vị Hi vẻ nghiêm trọng.
Tô Trầm Ngư chia sẻ tin với ai, đành thầm trong đầu với Loa:
[Không là gãy thật đấy chứ? Cái thể trách bổn cung nha, bổn cung gì .]
Cô nguyền rủa hai "hôn ", ai vị trí "hôn" nó ba chấm thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/63-2.html.]
Loa: [...Gãy thì , nhưng mà chỗ đó của đàn ông là nơi yếu ớt nhất còn đầu thì là cứng nhất, hai cái đập khác gì trứng chọi đá. Cơ mà y học hiện đại phát triển lắm, với Cố Vị Hi là nam chính, chắc chắn chuyện để di chứng gì .]
Loa: ... Xem vẻ mặt của nương nương kìa, bảo sẽ gãy hình như nương nương tiếc nuối lắm.
Còn Sở Hân Nhiên, hình như cơ thể cô bất , chắc là do dùng linh chi nhiều quá, kiểm tra tổng quát.
Tô Trầm Ngư phát hiện thiếu hai chương trình bỗng chán hẳn... Đâu thể chơi mấy khác đúng .
Khoan, còn một ...
Tô Trầm Ngư dời mắt sang Lâm Túc Thiên đang hắt xì liên tục.
Bị cảm, Lâm Túc Thiên thấy khó chịu vô cùng nhưng vẫn trèo đèo lội suối băng rừng để tìm chỗ cắm trại tiếp theo. Trên đảo gì đường, hôm qua còn mưa nữa chứ, chẳng những mò tạo đường ở nơi đường mà còn cẩn thận bùn lầy mặt đất, sơ sẩy cái là trượt chân hoặc là lún vũng bùn rút chân .
Mọi cắm mặt xuống đất mà , chẳng ai gì, sợ mất tập trung ngã nhào.
Mệt c.h.ế.t .
Lâm Túc Thiên và Tô Trầm Ngư cuối đội. Cậu xoa xoa cái mũi đỏ ửng, cuối cùng cũng phát hiện bên cạnh cứ chằm chằm.
Tô Trầm Ngư là khách mời nhỏ tuổi nhất, thấp bé nhất và trông yếu đuối nhất. Đi nửa đường, lớn Trương Minh Quyết đề nghị mang hành lý giúp cô nhưng cô từ chối.
Cô cùng, trông vẻ đuối sức lắm nhưng bao giờ tụt xa khỏi đoàn.
Đoạn đường khán giả xem livestream thôi cũng thấy mệt , họ thi khen các khách mời nghị lực.
Lâm Túc Thiên: ? Ý gì đây? Cô gì? Định sai vác ba lô cho ?
“...” Giờ hầu của cô nữa , mắc cái gì vác ba lô hộ cô !
Mặt Lâm Túc Thiên sa sầm , trong lòng tức tối nhưng tay thì nhanh nhẹn chìa mặt Tô Trầm Ngư: “Đưa ba lô cho .”
Chắc chắn là cô hành hạ ám ảnh tâm lý nên mới tay nhanh hơn não như !
Lâm Túc Thiên ước gì ngược thời gian để ngăn bản đưa tay .
Tô Trầm Ngư nhỏ nhẹ hỏi: “Tiền bối Lâm, đó?”
Lâm Túc Thiên lập tức cảm thấy coi thường, tức nghẹn họng. Vừa ám chỉ xách hành lý hộ, hỏi , đúng là đáng ghét c.h.ế.t .
“Chí ít là hơn cô.”
Tô Trầm Ngư liếc một cái, nghĩ bụng thằng nhãi chu đáo điều, bổn cung chiều theo ý thì vẻ tâm lý gì hết ha?
Thế là cô vui vẻ đưa hành lý cho .
Đi một đoạn đường dài, thể lực của cô sắp cạn kiệt.
Trên màn hình spam đầy [ha ha ha ha ha].
[Anh Tô phân biệt đối xử rõ ràng ghê. Lúc Trương Minh Quyết vác đồ giúp thì chịu, Lâm Túc Thiên mở lời thì đồng ý ngay. Chẳng lẽ vì Lâm Túc Thiên trai hơn ?]
[Đột nhiên get một đặc điểm của Tô, chắc chắn là thích trai !]
[Mọi đừng đoán mò, Tô với Lâm Túc Thiên hợp tác đây là thứ hai , hơn chứ. Với Trương Minh Quyết là bậc chú bác, Tô kính trọng tiền bối nên ngại để vác đồ giùm thôi, ở đây chỉ Lâm Túc Thiên là hợp nhờ vả nhất.]
[Thật Tô Trầm Ngư mà ghép cặp với Lâm Túc Thiên cũng ngon đấy chứ.]
[Sao thấy Tô Trầm Ngư ghép với ai cũng ngon nghẻ hết , CP với Dương Mi cũng mà!!]
Không ai thì thôi, nhắc đến một cái, ngẫm thì thấy đúng thật, Tô Trầm Ngư chung với ai cũng vẻ hợp.
Thậm chí còn chèo thuyền cô với Sở Hân Nhiên.
……
Nhìn con gà trống Tô Trầm Ngư dắt mà xem, suốt đường nó hăng hái thứ hai thì ai chủ nhật. Cứ hễ Tô Trầm Ngư chậm xíu là nó điên cuồng quạt cánh ngừng la oai oái như thể đang giục cô đừng mà lười biếng.
Được cái là mấy ai cũng gặp kiến ít thì nhiều, riêng Tô Trầm Ngư thì con nào ló mặt là gà trống lanh lẹ mổ ăn ngay.
Con nào to quá, nuốt một trôi thì nó dùng móng vuốt xé . Dáng vẻ uy phong lẫm liệt đúng chuẩn thần thái của đại vương gà.
Tô Trầm Ngư cho rằng con gà đáng để nghiên cứu thật kỹ.
Ước chừng hai tiếng , Jamish cuối cùng cũng tuyên bố dừng nghỉ ngơi.
Họ đến một bãi đá tự nhiên, phía là một con suối nhỏ trong vắt, cởi hành lý , phịch xuống và thở phào nhẹ nhõm.
Mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp rọi xuống khiến họ chỉ luôn đá mà ngủ một giấc cho đến khi tận thế.
"Chuyến , chắc chắn giảm chục cân* là ít."
(1 cân TQ = 0,5 kg)
"Ha ha ha ha, đạo diễn bộ phim sắp tới yêu cầu em giảm cân, giảm ở đây luôn."
"Thật bộ thế cũng , coi như rèn luyện thể."
Mấy trêu chọc để tự mua vui trong khổ sở.
Lâm Túc Thiên vác hai cái ba lô, mồ hôi nhễ nhại. Cũng lạ, mồ hôi toát thế mà khiến cảm thấy thoải mái, bớt khó chịu hẳn.
Cậu liếc sang Tô Trầm Ngư: Cô nhờ vác đồ, chẳng lẽ tính việc sẽ giúp toát mồ hôi giải cảm ư?
Lâm Túc Thiên càng nghĩ càng thấy lý, sang Tô Trầm Ngư nữa, chợt phát hiện sắc mặt cô lắm. Cậu vội đặt hành lý xuống, hỏi: "Cô chứ?"
Giọng của thu hút sự chú ý của , ai nấy đều lo lắng hỏi han. Quả thật, sắc mặt Tô Trầm Ngư , ngay cả Lâm Túc Thiên cảm còn trông khỏe hơn cô.
Tô Trầm Ngư: "..."
Cơ thể trong tiểu thuyết các đặc điểm giống y hệt các đặc điểm của cơ thể ở Thiên Khải Quốc của cô. Khi đến đây, dường như cô mang theo cả thể chất của nên cô mới thể điều khiển các kỹ năng thành thạo theo ý đến .
Cô lặng lẽ âm thầm xoa bụng đang nhộn nhạo. Kỳ sinh lý của cô vốn đều, đau là chuyện hên xui.
Không đau thì chẳng khác gì bình thường nhưng một khi đau là như hàng ngàn hàng vạn lưỡi d.a.o thọc bụng cùng lúc.
Cái cô từ thời ở Thiên Khải Quốc . Tên hoàng đế chó má cũng khá quan tâm đến cô khoản . Hắn hào phóng cho mời vị thần y luyện thuốc viên giúp khỏe lên đến khám cho cô, còn hạ lệnh chữa khỏi. Chắc là vì một cô hết hồn.
Lần đó, Tô Trầm Ngư và cải trang trộn địa phận nước khác. Tất nhiên là chẳng để việc gì. Vào thời khắc quan trọng, vì bụng quặn đau mà cô suýt chút nữa hỏng chuyện.
Nghĩ đến cảnh hỏng chuyện của tên khốn đó xong sẽ vặt đầu cô xuống tự tay băm vằm, thể như !
Thế là Tô Trầm Ngư cố gắng chịu đựng, may mà cuối cùng cũng thành công nhưng cô coi như mất nửa cái mạng.
Tên hoàng đế chó má lẽ một rắn cắn mười năm sợ dây thừng, sợ cô hỏng chuyện vì đau bụng sinh lý nên đó thường xuyên sai ngự y đến chẩn trị cho cô, thậm chí còn phán với Thái Y Viện rằng ai thể chữa khỏi Hoàng hậu nương nương thì sẽ ban tước vị.
Nếu chuyện xảy với các phi tần khác, chắc họ cảm động đến c.h.ế.t mất.
Tô Trầm Ngư thì .
Thì bởi chữa khỏi mới dễ bề để tên hoàng đế chó má sai khiến cô tận tình hơn chứ .
mà cơn đau sinh lý của phụ nữ chỉ thể thuyên giảm chứ thể chữa trị tận gốc, với cả...