NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 66.2
Cập nhật lúc: 2025-07-05 17:34:58
Lượt xem: 190
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Hân Nhiên đột nhiên im bặt, Trương Minh Quyết với vẻ thể tin .
Người xem: !!!
Sảng khoái!
Vốn thích kiểu hòa giải chủ trương nhẫn nhịn như Trương Minh Quyết nhưng giờ ít thành fan của ông chú tay dứt khoát !
Trương Minh Quyết thu tay về, mặt cảm xúc, trầm giọng : "Bình tĩnh ? Nhìn xung quanh xem, xem chúng đang ở ! Hành vi thiếu suy nghĩ của cô sẽ đẩy tất cả chúng nguy hiểm. Nếu cô đám thổ dân lôi ngoài thì im lặng chút ."
Sở Hân Nhiên ôm má, chậm rãi thụp xuống đất, cơ thể ngừng run rẩy, trông vẻ đáng thương.
trong mắt khán giả:
Vừa là giả vờ, chẳng đáng thương chút nào.
Người đáng thương ắt chỗ đáng giận.
*
Tô Trầm Ngư và Lâm Túc Thiên tìm một hang núi hẹp, hai chui . Lâm Túc Thiên khuôn mặt trắng bệch chút m.á.u của Tô Trầm Ngư, đặt hành lý xuống, nhịn mà hỏi: "Cô... cô thương ?"
Sắc mặt cô trắng như giấy nhưng hành động hề gì bất thường. Nghĩ đến việc Tô Trầm Ngư mới b.ắ.n về phía Sở Hân Nhiên một mũi tên, Lâm Túc Thiên lập tức cảm giác chân thật.
Mũi tên đó thật sự quá .
So sánh phi tiêu với mũi tên đó thì phi tiêu chỉ đáng xách dép.
Đây là đầu tiên Lâm Túc Thiên thật lòng nể phục Tô Trầm Ngư. Sau đó thấy may mắn: May mà hồi cô chỉ quăng qua vai thôi... chứ thật , lúc đó cô đầy cách để xử lý .
Tô Trầm Ngư đống hành lý, lắc đầu, yếu ớt : "Anh kiếm ít cành khô nhóm lửa . cần nấu chút nước."
Lâm Túc Thiên lèo nhèo, lập tức ngoài. Đến khi rời khỏi hang động xong, mới bắt đầu lo lắng ngoài kiếm củi đụng thổ dân ...
Kể cả gặp thì Tô Trầm Ngư chắc chắn sẽ cứu .
Hơn nữa, Tô Trầm Ngư bảo kiếm cành cây, trăm phần trăm là vì xung quanh an nên mới sai .
Lâm Túc Thiên quyết định vứt não , tự coi là một hầu đạt tiêu chuẩn tận tụy mà nhanh chóng ôm một đống cành khô về hang. Tô Trầm Ngư tìm hai hòn đá và kê thành một cái bếp đơn giản. Cô lấy một cái bát nhỏ và một bình nước từ trong hành lý. Lâm Túc Thiên thầm cảm thán, hóa Tô Trầm Ngư vác đống hành lý nặng trịch theo cũng vô dụng. Giờ đang mệt khát đói, ít cũng nước để giải khát.
"Cô nghỉ , để cho." Lâm Túc Thiên chủ động nổi lửa đổ nước bát đun. “Cần đun sôi ?"
"Không." Tô Trầm Ngư cần gấp ít nước ấm để hồi chút sức.
Sau khi uống một cốc nước nóng hổi, lẽ là do tác dụng tâm lý, Lâm Túc Thiên thấy sắc mặt Tô Trầm Ngư vẻ khá hơn. Không dây thần kinh nào trong đầu chợt chạy đúng mạch, buột miệng hỏi: "Có ... cô đến tháng ?"
Tô Trầm Ngư ngẩng đầu, chỉ thấy Lâm Túc Thiên thế mà mặt đỏ bừng, cả ngập trong sự hổ tột độ như thể hỏi vấn đề gì nhạy cảm lắm .
"..." Mặt mà thể đỏ đến mức , cũng là một loại tài năng.
Thực , khán giả vẫn từng phát hiện Tô Trầm Ngư gì , bởi vì sự chú ý của họ đều những pha xử lý đỉnh cao của cô thu hút hết , ai còn chú ý đến việc cô thấy khó chịu chứ.
Dù để ý thấy thì họ cũng sẽ chỉ cho rằng cô dọa sợ thôi bởi vì vị giỏi nhất việc trưng cái mặt tái mét kinh hãi đồng thời những hành động khiến chỉ gào rú "666*".
(*ngầu, xịn đét, trâu bò…)
Lúc , nhờ Lâm Túc Thiên nhắc nhở; cộng thêm sự can thiệp của tổ sản xuất ở hậu trường bằng cách zoom cận cảnh khuôn mặt của Tô Trầm Ngư, khán giả mới phát hiện sắc mặt cô tái mét kinh hãi mà là trắng bệch ốm yếu.
Đa khán giả nữ chỉ cần một cái, thoáng tưởng tượng chút là ngay tại . Họ lập tức đồng cảm sâu sắc, thi xót xa cho cô.
[Thì Ngư của chúng đến kỳ sinh lý ! Ai đau bụng kinh chả , đau thì thôi, đau lên là trời long đất lở.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/66-2.html.]
[Huhu, thương Ngư. Nếu sinh đẻ là đau nhất thì đau bụng kinh thứ hai, mà đến tháng còn cần tránh vận động mạnh, Ngư cứ chạy mãi thảo nào mặt cắt còn giọt máu.]
[Mỗi đến tháng là đau đến ngất xỉu luôn, uống thuốc giảm đau cũng chẳng ăn thua. Tô Trầm Ngư chịu đau bụng kinh xoay sở với đám thổ dân... Mẹ nó khâm phục, xót xa cho cô ...]
[Đậu má! Chương trình còn tí nhân tính nào ? Mau kết thúc , bọn xem nữa , cho Tô Trầm Ngư nghỉ ngơi tử tế mà.]
[Chỉ thôi thấy đau giùm , xin chương trình đừng chơi khăm nữa. Ít nhất cũng đưa cho viên thuốc giảm đau .]
...
"Tiền bối Lâm, hỏi thẳng thế … ngại lắm đó." Tô Trầm Ngư đáp với giọng điệu e thẹn nhưng mặt chẳng thấy chút ngại ngùng nào. Cô đổi chủ đề: "Phiền một chuyện."
Lâm Túc Thiên: "Cô ."
Mặt Tô Trầm Ngư trắng bệch: "Đánh ngất ."
Lâm Túc Thiên: "???"
Khán giả: "??????"
Hang động bỗng chìm im lặng đáng sợ vài giây, Lâm Túc Thiên nhảy dựng lên: "Cô đùa cái gì đấy!"
" đùa." Tô Trầm Ngư tỏ vẻ tội nghiệp, vành mắt đỏ hồng: "Đau bụng quá, ngất thì sẽ đau nữa. Nửa tiếng đánh thức dậy."
Lâm Túc Thiên con gái đến tháng thì đau đến mức nào nhưng Tô Trầm Ngư lúc , cảm thấy bụng cũng nhói lên theo, thế mà thấy cô lý.
" mà..." Cậu giơ tay lên : " đánh ngất cô kiểu gì ?"
Cậu đánh ngất ai bao giờ !
Lấy đá đập ?
Nhỡ đập xong xảy chuyện gì thì ?!
"Đơn giản lắm ~" Cậu thấy cô líu lo bảo gần: "Chỉ cần chặt mạnh chỗ là lập tức ngất liền."
Lâm Túc Thiên bàn tay dính chút bùn đất của cô vén tóc dài, đặt lên vị trí nào đó gáy. Cậu theo và thấy một đoạn cổ trắng ngần lộ từ cổ áo.
" chặt á?" Lâm Túc Thiên nuốt khan.
"Làm !"
Khán giả tròn mắt Lâm Túc Thiên xoà tay thành d.a.o quyết đoán chặt xuống. Tuy nhiên khi sắp chạm làn da trắng nõn , đột ngột dừng và rụt tay về, la oai oái: " !!!"
Đây là "chặt" chứ chặt củi , nào chặt ai bao giờ. Dù Tô Trầm Ngư chỉ chỗ, cũng dám!
Nhỡ mạnh tay chặt gãy xương cổ cô thì , hoặc gây dị tật gì khác thì thành cố ý gây thương tích ? Phạm pháp đó!
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tô Trầm Ngư: "..."
Giờ cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ ngủ một giấc ngon lành nhưng cơn đau bụng cứ hành hạ, khôngg ngủ .
Thôi, đợi bằng tự .
Tô Trầm Ngư buồn rầu liếc Lâm Túc Thiên một cái mắt và hàng trăm triệu khán giả, cô dứt khoát tự tay chặt gáy ngất xỉu.
"......???"
Cô! Tại ! Chặt thuần thục thế hả?!
Quả nhiên, Ngư hổ là Ngư!