NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 76.2

Cập nhật lúc: 2025-07-05 17:46:08
Lượt xem: 212

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẫn Tích Chu những Tô Trầm Ngư thành hình phạt mà còn chẳng hề tức giận, thậm chí trông vui vẻ!

 

"Cậu Mẫn, vẫn là trâu bò nhất." Mấy gã đàn ông ở đây quá hiểu Mẫn Chó Điên, ai cũng giơ ngón tay cái lên với .

 

Mẫn Tích Chu rõ ràng là càng khen càng hăng, bò chừng ba phút mới dậy. Anh phủi phủi bụi tay, lập tức Đặng Ngọc Trạch hắng giọng hai tiếng, : "Cậu Mẫn, trò chơi khởi động xong , chúng cũng nên chủ đề chính thôi nhỉ. Lần là nhà cái, theo quy tắc, nếu thua thì cô Tô sẽ đến hầu bọn chơi…"

 

"Bổn thiếu gia đây mà sẽ thua á?" Mẫn Tích Chu khẩy một tiếng, với Tô Trầm Ngư: "Quên cho cô , lát nữa chúng sẽ chơi trò diều hâu bắt gà con, ngay tại nhà khách . Đôi là gà con, bọn họ là diều hâu. Trong vòng một tiếng, nếu bọn họ bắt thì chúng sẽ thua."

 

Biểu cảm của hề đổi, hiển nhiên luật chơi .

 

"Nếu chúng thua thì chẳng , còn cô sẽ chơi hết với bọn họ, bọn họ bảo cô gì, cô cái đó." Mẫn Tích Chu đắc ý lớn, cho rằng trò chơi nghĩ vô cùng thú vị. “Vậy nên, chúng nhất định thắng, hiểu ?"

 

Tô Trầm Ngư đút tay túi áo hoodie, chậm rì rì hỏi: "Thắng thì phần thưởng gì ?"

 

"Đương nhiên là ." Kẻ cướp lời chính là Trương, cầm lấy xấp tiền mười vạn từ bàn bên cạnh. “Cậu Mẫn mỗi bỏ 100 vạn cọc tham gia, thắng thì tiền là của hai ."

 

Mẫn Tích Chu nhếch cằm, khá thông minh, liếc mắt hiểu ý Tô Trầm Ngư, xua tay : "Của cô tất."

 

Ý là nếu thắng thì tiền cược Tô Trầm Ngư hưởng.

 

Tô Trầm Ngư đếm sơ qua, trừ cô và Mẫn chó điên, tổng cộng hai mươi sáu .

 

Mỗi 100 vạn, vị chi 2600 vạn.

 

Mấy cô gái khác hả hê mặt, hơn hai mươi tóm hai , nhà khách qua chừng đó diện tích thôi, giăng đầy camera, khả năng bắt Tô Trầm Ngư và Mẫn Tích Chu vô cùng cao. Chỉ cần họ thắng là thể trừng trị Tô Trầm Ngư tùy ý, 100 vạn cọc cũng sẽ về túi.

 

Nghĩ thôi thấy sướng.

 

Tô Trầm Ngư bật , siêu thật lòng.

 

"Cậu Mẫn, nếu nhà cái thì 100 vạn keo kiệt quá ?" Có phát hiện khi Tô Trầm Ngư , ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô khẽ động, con chip trong tay cô như sợi tơ vô hình điều khiển, rơi khỏi kẽ ngón tay cô.

 

"Đều là bạn bè của Mẫn, ít nhất mỗi cũng ... ờm... 300 vạn mới xứng với phận của các vị chứ." Cô ngọt ngào khiến ít nhướn mày.

 

Nghe giọng điệu của cô rõ ràng là ăn chắc tiền của bọn họ, tự tin vô cùng.

 

Cậu Trương bỗng cảm thấy hưng phấn tột độ, đập mạnh tay xuống bàn, lớp mỡ rung rinh như sóng gợn. Vì mặt nhiều thịt, mắt nhỏ, nên khi Tô Trầm Ngư chằm chằm, đôi mắt gần như chỉ còn là một đường chỉ.

 

"Cô đúng, 100 vạn quá bèo, 300 vạn mới đáng, thích 3, cọc 500 vạn." Nói , những khác. “Sao, ai hưởng ứng ? Mẹ nó các thiếu 500 vạn đó chắc! Hay là sợ thắng nổi?"

 

Ai trụ lời ?

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Đặng Ngọc Trạch lớn: "500 vạn chứ gì, cô Tô thắng thật thì mới thú vị."

 

Đám đàn ông bên vấn đề gì, còn đám bạn gái hầu hết sắc mặt đều lắm. Đối với họ, 100 vạn vẫn chấp nhận , còn 500 vạn thì quá khả năng chi trả.

 

Nhỡ bắt Tô Trầm Ngư trong vòng một tiếng...

 

"Không chơi thì cút liền.” Mẫn chó điên mất kiên nhẫn quát. “Sau còn ai dẫn đến, đừng trách bổn thiếu gia trở mặt."

 

Nói cách khác, nếu hôm nay họ tham gia, bất kể họ đang quan hệ gì với ai trong cánh đàn ông bên , thì cũng coi như chấm hết, chẳng còn quan hệ gì nữa.

 

Cuối cùng, ai rời , tất cả đều đồng ý.

 

Tô Trầm Ngư đảo mắt đám con gái, ánh mắt họ cô như laser, ước gì lột da cô ngay. Vì 500 vạn của chính , họ sẽ dốc lực bắt Tô Trầm Ngư.

 

Trước mắt bắt đầu trò chơi trốn tìm, Tô Trầm Ngư và Mẫn Tích Chu mười phút để ẩn nấp.

 

Nhà khách năm tầng, Mẫn Tích Chu ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, với cô: "Đi theo , camera ở hành lang tầng bốn hỏng , chúng trốn ở đó... Cô thấy cái màn hình lớn ở đại sảnh chứ? Từ đó thể thấy hết những chỗ camera... Vậy nên chúng chỉ thể trốn ở tầng bốn thôi."

 

Tô Trầm Ngư đáp: "À."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/76-2.html.]

 

Thấy cô chẳng hề hoảng hốt, Mẫn Tích Chu nghi ngờ: "Tỉnh táo lên cho nhờ! Bổn thiếu gia nhà cái mà thua thì nhục lắm... Nếu thua thì cũng là cô xui xẻo thôi đấy."

 

Còn dùng từ "xui xẻo" để tả cơ đấy.

 

"Anh mới nhớ, khi đến đây gì với ."

 

Đến hành lang tầng bốn, Tô Trầm Ngư bỗng dưng dừng bước. Cô dừng , Mẫn Tích Chu cũng đành dừng theo. Anh thấy cô : "Anh chơi, thua thì sẽ như một món đồ, đưa trả cho bọn họ."

 

Mẫn Tích Chu tự dưng thấy chột , nhưng đảo mắt một cái chút xíu chột cũng tan biến gần hết: "Bổn thiếu gia đây bao giờ thua! Cô đừng đó lảm nhảm mất thời gian nữa, chúng trốn ở đây?"

 

"Trước từng thua á?" Tô Trầm Ngư hỏi.

 

Mẫn Tích Chu tức giận: "Thua thì , mấy cô ả đó tự nguyện cả, ai ép buộc chứ."

 

Tô Trầm Ngư: "Thế xin hỏi, đồng ý ?"

 

Mẫn Tích Chu: "..."

 

Anh hỏi đến cứng họng, quê quá hoá giận. Mẫn Chó Điên cần lý lẽ với ai bao giờ?

 

"Cô đừng đằng chân lân đằng đầu nhé, bổn thiếu gia đây còn mặt nhận phạt cô đấy!" Anh tức hộc máu.

 

Tô Trầm Ngư "" một tiếng: "Đó là cố ý thua để cớ mặt nhận phạt ."

 

Mẫn Tích Chu: "..."

 

Cô đẩy một cánh cửa, bên trong là phòng chứa đồ. Mẫn Tích Chu bất giác theo cô, giọng Tô Trầm Ngư bỗng trở nên xa xăm: "Đó chỉ là chút lãi thôi, giờ mới đòi vốn gốc ."

 

Ngay lập tức, Mẫn Tích Chu cảm giác một cơn đau nhức truyền đến từ mông. Anh nhận Tô Trầm Ngư đạp, giận điên lên nhưng kịp phản ứng gì hứng nguyên một trận mưa đòn Tô Trầm Ngư giáng xuống.

 

Mẫn Tích Chu đánh đến choáng váng. Phản ứng đầu tiên của là Tô Trầm Ngư thế mà dám đánh . Thứ nghĩ là: thể kêu thành tiếng, thì sẽ lộ chỗ trốn.

 

Đến lúc định kêu thì muộn, Tô Trầm Ngư nhét cái gì miệng , bịt kín mít, chỉ thể phát mấy tiếng ú ớ. Tiếp theo, Tô Trầm Ngư nhanh như chớp lột sạch đồ , đến cái quần lót cũng tha!

 

Đã thế, đánh cho nhũn cả , còn sức phản kháng.

 

"Cậu Mẫn, ‘vốn liếng’ của gì và nọ, cho nên ngoan ngoãn một chút, thì đừng trách phế ‘vốn liếng’ của đấy nhé."

 

Mẫn Chó Điên cứng đờ như tượng gỗ.

 

, chẳng còn gì nữa, vì Tô Trầm Ngư c.h.é.m ngất .

 

Cô lột quần áo của Mẫn Chó Điên là vì bộ cánh lòe loẹt của chướng mắt quá: hồng đỏ, thêm quả đầu bảy sắc nữa chứ... May mà cái quần lót mặc màu đen, bọc kín cầu vồng .

 

Tô Trầm Ngư tiện tay nhét Mẫn chó điên khe giữa hai cái giá. Xong xuôi, cô chỉnh chiếc áo hoodie xộc xệch, búi vội mái tóc dài vớ lấy một cây côn sắt trong phòng chứa đồ.

 

Chỉ còn ba phút nữa là bọn chúng ập đến. Tô Trầm Ngư nhanh chóng chạy xuống lầu ba…

 

Hai mươi sáu con trong đại sảnh dán mắt màn hình, trố mắt khi thấy Tô Trầm Ngư thế mà về phía khu vực lầu ba camera giám sát.

 

"Ngu ngốc.” Trần Dung nhếch mép khẩy.

 

Ngay giây , họ thấy Tô Trầm Ngư cong môi với ống kính vung côn sắt phang thẳng camera.

 

“Bốp!"

 

_________

Lời tác giả:

 

Nội tâm Hoàng hậu nương nương: Một tiếng đồng hồ kiếm 26 cái 500 vạn, cơ hội như xin tới nhiều nhiều chút, cảm ơn!

Loading...