NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 78.1

Cập nhật lúc: 2025-07-05 17:48:23
Lượt xem: 199

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 078: Bước thảo mai thứ 78

 

Mười mấy phút , lưới điện khôi phục, hành lang tối om lập tức bừng sáng. Tô Trầm Ngư kê ghế dựa ngay cửa, bên chân đặt một chùm chìa khóa và một cái bộ đàm.

 

Chùm chìa khóa cô tìm trong một cái ngăn kéo. Thấy mỗi chìa khóa dán mẩu giấy ghi phòng, đoán là chìa khóa phòng, cô bèn thử luôn, ai ngờ đúng thật.

 

Phải rằng vận may đêm nay của cô thật sự tệ.

 

Cúp điện do cô . Cô vốn chẳng nghĩ đến chuyện dùng trò cúp điện để xoay bọn họ, cô lười, chỉ ung dung tự tại hết một tiếng đồng hồ thôi. Ai tên Lưu Khải Tân xui xẻo tự dâng đến tận miệng, Tô Trầm Ngư bỗng nảy ý tưởng, đơn giản xử lý xong cầm luôn bộ đàm.

 

Cô định bụng tìm cơ hội dồn đám một phòng khóa trái cửa, ai dè đúng lúc cúp điện.

 

Mà bóng tối thì dễ khiến sinh sợ hãi.

 

Nếu nhân cơ hội chơi họ một vố thì với vận may đêm nay quá.

 

Vả , đám thích tìm cảm giác mạnh còn gì?

 

Nhìn xem, cô chu đáo bao.

 

Cửa bên trong đá rung lên bần bật, đủ thứ tiếng gào thảm thiết vọng từ bên trong. Tô Trầm Ngư vắt chéo chân, cứ thế ung dung chơi game trong tiếng ‘nhạc nền’ . Cái bộ đàm cạnh chân cô thỉnh thoảng phát âm thanh:

 

“Tô Trầm Ngư! Mau đến cứu chúng !” – Hoảng sợ.

 

“Làm ơn , ai cứu với!” – Tuyệt vọng.

 

“Đừng đây… Aaaaaa… Cứu mạng!” – Suy sụp.

 

Để tránh bọn họ dùng di động liên lạc với bên ngoài, Tô Trầm Ngư tiện tay chặn luôn sóng điện thoại và internet. Loại nguyền rủa tạm thời ngắn hạn dễ thành công.

 

Người hầu của nhà khách ở khu , mà kể cả thấy tiếng la hét, họ cũng chẳng để ý, chỉ cho rằng đám ấm cô chiêu đang vui chơi hào hứng thôi – quen quá .

 

Huống chi phòng giải trí cách âm cực , ngay cửa mới loáng thoáng tiếng động bên trong.

 

Sau khi cúp điện, đám lôi cả cô gái canh camera ở đại sảnh và đánh thức Lưu Khải Tân đang ngất xỉu cùng tìm Tô Trầm Ngư… Tóm , 26 cái “500 vạn” đều đang ở trong phòng, chìm đắm trong ảo giác mấy chị ma nữ nổi danh vây quanh, cùng chơi trò đuổi bắt siêu kích thích.

 

Nghe giọng họ là vui sướng cỡ nào đó ~~

 

 

Vậy nên, đám nam thanh nữ tú trôi nổi táng nước sôi lửa bỏng trong căn phòng chẳng tâm trí mà nghĩ đến một vấn đế: bình thường họ tụ tập chơi bời ở cái nhà khách , giờ gặp chuyện tâm linh gì, tự nhiên hôm nay dính ?! Gọi điện , gào thét cầu cứu cũng vô ích. Mấy gan hơn chút thì còn bình tĩnh chút, chợt nhớ Tô Trầm Ngư cuỗm mất một cái bộ đàm của họ, thế là thể dùng bộ đàm cầu cứu.

 

Giờ còn hơn thua dăm ba cái trò chơi gì nữa, đương nhiên là mạng sống quan trọng nhất.

 

Quá nửa ngất xỉu!

 

Ảo giác do nguyền rủa tạo khiến họ cảm nhận sự tồn tại của các chị ma nữ vô cùng trực quan. Một chị Sadako thôi đủ kích thích , ai to gan thì còn cố ; nhưng nó cái màn hình TV cứ như thể thông với một gian kỳ dị nào đó, liên tục thứ bò .

 

Ai mà chẳng từng xem phim ma hồi bé, mấy đoạn kinh điển trong đúng là nỗi ám ảnh thời thơ ấu.

 

Mỗi một ma nữ xuất hiện đều khiến họ cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là lạnh thấu tim gan, hồn bay phách lạc.

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Xin hỏi sảng khoái , đủ kích thích !

 

Là một game thủ gà mờ, Tô Trầm Ngư một khi chìm đắm trò chơi thì vô cùng tập trung, nếu thì dễ kéo đồng đội c.h.ế.t một loạt lắm. Cô thoăn thoắt thao tác màn hình, nghiêm túc hết sức.

 

Thế là tiếng cầu cứu từ bộ đàm cứ thế tan biến khí.

 

Nghĩ đến lát nữa sẽ một khoản tiền kếch xù, Hoàng hậu nương nương lỡ tay kéo cả đội diệt hào phóng tặng cho mỗi một bộ trang .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/78-1.html.]

 

Mấy đồng đội: c.h.ế.t thêm vài nữa cũng ngại nha.

 

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, cửa phòng đạp cũng giảm bớt, bên trong dần im ắng . Lúc , Mẫn Chó Điên bẹp ở tầng bốn gần một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tỉnh.

 

Bị lạnh tỉnh.

 

Thì trong phòng chứa đồ đó một cái cửa sổ hướng nam, thẳng cửa chính nhà khách. Lúc cúp điện mở cửa sổ , đó vội vàng xuống lầu tìm Tô Trầm Ngư, quên đóng .

 

Trong phòng ấm áp, ngoài phòng thì nhiệt độ âm, xung quanh nhiều cây hút gió. Gió lạnh thấu xương tràn phòng. Cậu Mẫn đến tận bây giờ mới tỉnh vì lạnh, đủ thấy Tô Trầm Ngư "tẩn" nặng tay hơn bình thường nhiều.

 

Khi Mẫn Tích Chu tỉnh, ý thức của vẫn còn trong trạng thái mơ màng. Một là đánh cho nhẹ, hai là lạnh đông não.

 

Đầu tiên hắt xì liên tục mấy cái, cảm giác như sắp hắt cả não ngoài theo đường mũi. Cả lạnh run cầm cập mất kiểm soát, một lúc lâu mới hiểu rõ tình hình của .

 

 

"Tô! Trầm! Ngư!" Mẫn Tích Chu nghiến răng ken két, cố rặn ba tiếng . Anh xoa xoa cái mũi ngứa ngáy liếc đồng hồ.

 

Chỉ một động tác nhỏ thôi cũng khiến nhăn nhó mặt mày, hề thấy vết thương nhưng đau nhức là ?

 

9 giờ?

 

Gần hết một tiếng á?

 

Những khác ? Sao im ắng thế? Vẫn tóm Tô Trầm Ngư ?

 

Mẫn Tích Chu run rẩy dậy, đóng cửa sổ nhặt quần lót lên mặc . Lúc kéo quần lên, trong đầu bỗng nhớ câu của Tô Trầm Ngư: "Cậu Mẫn, ‘vốn liếng’ của gì và nọ, cho nên ngoan ngoãn một chút, thì đừng trách phế ‘vốn liếng’ của đấy nhé."

 

"..."

 

Đừng để ‘vốn liếng’ cóng quá hỏng mất.

 

Anh vội vàng mặc quần lót tử tế.

 

Khoan...

 

Nhỏ đó khen ‘vốn liếng’ của gì và nọ ?

 

Mặc quần lót xong, Mẫn Tích Chu méo mặt xoa xoa cái eo đau nhức, khỏi đắc ý về ‘vốn liếng’ của .

 

Xem Tô Trầm Ngư lòng, nghĩ bụng.

 

Ngó nghiêng xung quanh, tìm quần áo để mặc . Lúc mới sực nhớ tay chân đang tự do… Mình Tô Trầm Ngư trói cơ mà?

 

Vậy là đám thằng Mập tìm ư?

 

Sắc mặt Mẫn Tích Chu lập tức sa sầm… Tìm mặc quần áo tử tế cho , còn mở toang cửa sổ mặc kệ đất.

 

Tụi nó chán sống cả lũ ?

 

Mớ suy nghĩ hỗn độn cuồng, nhớ trận đòn nhừ tử của Tô Trầm Ngư.

 

Mẫn Tích Chu bắt đầu nghi ngờ về khả năng phản kháng của . Mình yếu đến mức một đứa con gái đè đất đánh?

 

Nghĩ kỹ thì... đúng là đánh Tô Trầm Ngư thật.

 

Điểm thì thừa nhận.

 

 

Loading...